Mộc Ly nói một chuỗi thật dài, cho đến khi Tiểu Man và tiểu Mạn trừng mắt lẫn nhau, Mộc Ly mới không cam lòng dừng lại.
"Còn gì nữa không, các ngươi phải nhớ cho kĩ, đi ngay được rồi đó." Nụ cười tà ác chợt lóe lên, Mộc Ly nói xong không đợi hai tỷ muội hoàn hồn, đã nhấc chân đi đến nội thất, đi vài bước thì nàng dừng lại, xoay đầu, con ngươi như lưu ly khẽ lướt qua hai người bọn họ, nhàn nhạt, nhưng cũng không đánh mất sự quan tâm nói: "Nhớ rõ cùng đi với hai nguời, còn có một vị bằng hữu nữa."
Lúc quay đầu lại thì tròng mắt như nước thoáng qua một tia ánh sáng lạnh.
Vũ Tiêu Nhiên chỉ nói cấm Mộc Ly mang người đi ra ngoài, dĩ nhiên là không bao gồm hai nô tỳ hắn ban cho Mộc Ly, cho nên tiểu Man và tiểu Mạn đêm đó thuận lợi xuất môn, mua những đồ mà Mộc Ly chỉ định rồi mới trở về.
Chẳng qua trước khi đi, nửa đường bị Trần Tuyệt ngăn cản một chuyến, về phần nói cái gì, trừ người trong cuộc, thì không có người nào khác biết.
"Thế nào? Ta sai người đi mua thứ gì đó cũng không được sao." Mộc Ly cười, nụ cười không hề có độ ấm hướng về phía Trần Tuyệt.
"Đúng vậy. . . . . ." Tuyết Lê không cam lòng trừng mắt gương mặt băng sơn của Trần Tuyệt, sau đó đi theo Mộc Ly.
Trần Tuyệt bị hai người làm cho sửng sốt, lập tức nghĩ tới hành động trước kia của mình, cũng không định giải thích, chỉ lạnh nhạt nói tiếp: "Ta chỉ dựa theo quy củ mà làm việc thôi."
"Quy củ?" Nhướng mày, Mộc Ly trầm ngâm nhìn khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của Trần Tuyệt, khóe miệng nâng lên nụ cười xa cách: "Quy củ gì chứ? Người nào định ra quy củ? Ta phái nha hoàn đi ra ngoài mua thứ gì cũng phải qua tam quan chém tứ sao?"
"Quy củ dĩ nhiên là do thánh thượng định ra." Lạnh lung trả lời, Trần Tuyệt lặp tức đứng dậy đi ra bên ngoài, lúc lướt qua Tuyết Lê thì bị nàng hung hăng trừng mắt, bước chân hắn hơi chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét trên người Tuyết Lê.
"Ly Ly, chẳng lẽ ngươi dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy." Nhìn bóng lung Trần Tuyệt rời đi, Tuyết Lê lắc lắc cánh tay Mộc Ly làm nũng nói: "Hắn đi đâu thế?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi theo?" Mộc Ly buồn cười nhìn nàng, ngắt mũi Tuyết Lê, thoải mái cười nói: "Đây vốn là chuyện nằm trong dự liệu, chẳng cần phải truy hỏi, ta chỉ là làm ra vẻ cho hắn nhìn mà thôi, giống như để hắn biết, cũng không cần phải tiếp tục dây dưa khổ sở."
Mộc Ly nói một chuỗi thật dài, cho đến khi Tiểu Man và tiểu Mạn trừng mắt lẫn nhau, Mộc Ly mới không cam lòng dừng lại.
"Còn gì nữa không, các ngươi phải nhớ cho kĩ, đi ngay được rồi đó." Nụ cười tà ác chợt lóe lên, Mộc Ly nói xong không đợi hai tỷ muội hoàn hồn, đã nhấc chân đi đến nội thất, đi vài bước thì nàng dừng lại, xoay đầu, con ngươi như lưu ly khẽ lướt qua hai người bọn họ, nhàn nhạt, nhưng cũng không đánh mất sự quan tâm nói: "Nhớ rõ cùng đi với hai nguời, còn có một vị bằng hữu nữa."
Lúc quay đầu lại thì tròng mắt như nước thoáng qua một tia ánh sáng lạnh.
Vũ Tiêu Nhiên chỉ nói cấm Mộc Ly mang người đi ra ngoài, dĩ nhiên là không bao gồm hai nô tỳ hắn ban cho Mộc Ly, cho nên tiểu Man và tiểu Mạn đêm đó thuận lợi xuất môn, mua những đồ mà Mộc Ly chỉ định rồi mới trở về.
Chẳng qua trước khi đi, nửa đường bị Trần Tuyệt ngăn cản một chuyến, về phần nói cái gì, trừ người trong cuộc, thì không có người nào khác biết.
"Thế nào? Ta sai người đi mua thứ gì đó cũng không được sao." Mộc Ly cười, nụ cười không hề có độ ấm hướng về phía Trần Tuyệt.
"Đúng vậy. . . . . ." Tuyết Lê không cam lòng trừng mắt gương mặt băng sơn của Trần Tuyệt, sau đó đi theo Mộc Ly.
Trần Tuyệt bị hai người làm cho sửng sốt, lập tức nghĩ tới hành động trước kia của mình, cũng không định giải thích, chỉ lạnh nhạt nói tiếp: "Ta chỉ dựa theo quy củ mà làm việc thôi."
"Quy củ?" Nhướng mày, Mộc Ly trầm ngâm nhìn khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của Trần Tuyệt, khóe miệng nâng lên nụ cười xa cách: "Quy củ gì chứ? Người nào định ra quy củ? Ta phái nha hoàn đi ra ngoài mua thứ gì cũng phải qua tam quan chém tứ sao?"
"Quy củ dĩ nhiên là do thánh thượng định ra." Lạnh lung trả lời, Trần Tuyệt lặp tức đứng dậy đi ra bên ngoài, lúc lướt qua Tuyết Lê thì bị nàng hung hăng trừng mắt, bước chân hắn hơi chậm lại, ánh mắt lạnh lùng quét trên người Tuyết Lê.
"Ly Ly, chẳng lẽ ngươi dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy." Nhìn bóng lung Trần Tuyệt rời đi, Tuyết Lê lắc lắc cánh tay Mộc Ly làm nũng nói: "Hắn đi đâu thế?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi theo?" Mộc Ly buồn cười nhìn nàng, ngắt mũi Tuyết Lê, thoải mái cười nói: "Đây vốn là chuyện nằm trong dự liệu, chẳng cần phải truy hỏi, ta chỉ là làm ra vẻ cho hắn nhìn mà thôi, giống như để hắn biết, cũng không cần phải tiếp tục dây dưa khổ sở."