Nàng vốn cố ý để cho Trần Tuyệt xem, nếu như đã làm, thì chẳng cần thiết phải quấn lấy không rời, nói chi đó cũng không phải là tính cách của nàng.
"À. . . . . ." Âm thanh kéo dài xa xôi vạn dậm, Tuyết Lê không hiểu nhìn Mộc Ly van xin nói: "Ngươi mau nói cho ta biết ngươi làm cái gì đi."
"Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết." Quẩy quẩy tay, Mộc Ly cười bí hiểm: "Hiện tại chuyện người cần làm chính là giúp ta kêu tiểu Man tiểu Mạn, còn có Trần Tuyệt mời bọn họ dùng cơm tối chung với chúng ta."
"Vậy sao. . . Được rồi. . . . . ." Mặc hơi bất mãn Mộc Ly, nhưng Tuyết Lê vẫn biết điều nghe theo lời của Mộc Ly.
Đêm đó, Mộc Ly đích thân làm một bữa tiệc thật phong phú, sử dụng giọng điệu cứng rắn kéo tiểu Man tiểu Mạn đến bàn ăn, sau đó năm người vừa nói vừa cười bắt đầu dùng cơm.
Trần Tuyệt nghi ngờ nhìn Mộc Ly đang vui vẻ líu lo với đám nha hoàn, tiếp theo âm thầm cúi đầu ăn cơm, không hiểu nữ nhân này, rõ ràng đã căn dặn không cho hai người họ xuất hiện trong tầm mắt nàng, sao lúc này lại thân thiết như vậy?
Thôi, cứ lo ăn cơm vậy, dù gì đi nữa thì nhiệm vụ của hắn chỉ là trông chừng nàng, không để nàng ra khỏi tòa viện này là được rồi.
★
Nhưng vào thời điểm nhóm ngươi Mộc Ly ăn uống vui vẻ, thì ở Phượng Lân hoàng cung một vị Hoàng đế nào đó trà không nhớ cơm không nghĩ.
Trên bàn cơm, Vũ Tiêu Nhiên và Huyền Thanh hai người ngồi quanh chiếc bàn vuông. Vũ Tiêu Nhiên đang ăn bỗng nhiên ánh mắt đọng lại, giống như suy nghĩ vấn đề nào đó đến mức xuất thần, ngay cả đũa bạc trong tay đang kẹp gì cũng không biết, khóe miệng còn vươn nụ cười nhàn nhạt, chỉ chốc lát sau, lại nhíu mày thật chặt, gần như có thể đè chết một con ruồi.
"Ngươi sao vậy?" Huyền Thanh ngồi ở một bên, không kìm chế được nữa, lớn tiếng nhắc nhở hắn.
"À. . . Hả. . . . . ." Vũ Tiêu Nhiên kinh ngạc hoàn hồn, liếc Huyền Thanh một cái, lúng túng cười cười, rồi mới ăn cơm tiếp.
"Đừng quên, không lâu nữa ngươi sẽ phải cưới Lam Nguyệt công chúa rồi." Mặc dù Huyền Thanh cũng không muốn nói chuyện đó vào lúc này, nhưng không thể không nhắc nhở hắn, chính hắn hiện tại nên biết mình đang ở vị trí nào.
Bình tĩnh khẽ cau mày, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng nói: "Ta biết, ngươi cũng thừa hiểu mục đích ta cưới công chúa là gì mà!”
Nàng vốn cố ý để cho Trần Tuyệt xem, nếu như đã làm, thì chẳng cần thiết phải quấn lấy không rời, nói chi đó cũng không phải là tính cách của nàng.
"À. . . . . ." Âm thanh kéo dài xa xôi vạn dậm, Tuyết Lê không hiểu nhìn Mộc Ly van xin nói: "Ngươi mau nói cho ta biết ngươi làm cái gì đi."
"Sớm hay muộn ngươi cũng sẽ biết." Quẩy quẩy tay, Mộc Ly cười bí hiểm: "Hiện tại chuyện người cần làm chính là giúp ta kêu tiểu Man tiểu Mạn, còn có Trần Tuyệt mời bọn họ dùng cơm tối chung với chúng ta."
"Vậy sao. . . Được rồi. . . . . ." Mặc hơi bất mãn Mộc Ly, nhưng Tuyết Lê vẫn biết điều nghe theo lời của Mộc Ly.
Đêm đó, Mộc Ly đích thân làm một bữa tiệc thật phong phú, sử dụng giọng điệu cứng rắn kéo tiểu Man tiểu Mạn đến bàn ăn, sau đó năm người vừa nói vừa cười bắt đầu dùng cơm.
Trần Tuyệt nghi ngờ nhìn Mộc Ly đang vui vẻ líu lo với đám nha hoàn, tiếp theo âm thầm cúi đầu ăn cơm, không hiểu nữ nhân này, rõ ràng đã căn dặn không cho hai người họ xuất hiện trong tầm mắt nàng, sao lúc này lại thân thiết như vậy?
Thôi, cứ lo ăn cơm vậy, dù gì đi nữa thì nhiệm vụ của hắn chỉ là trông chừng nàng, không để nàng ra khỏi tòa viện này là được rồi.
★
Nhưng vào thời điểm nhóm ngươi Mộc Ly ăn uống vui vẻ, thì ở Phượng Lân hoàng cung một vị Hoàng đế nào đó trà không nhớ cơm không nghĩ.
Trên bàn cơm, Vũ Tiêu Nhiên và Huyền Thanh hai người ngồi quanh chiếc bàn vuông. Vũ Tiêu Nhiên đang ăn bỗng nhiên ánh mắt đọng lại, giống như suy nghĩ vấn đề nào đó đến mức xuất thần, ngay cả đũa bạc trong tay đang kẹp gì cũng không biết, khóe miệng còn vươn nụ cười nhàn nhạt, chỉ chốc lát sau, lại nhíu mày thật chặt, gần như có thể đè chết một con ruồi.
"Ngươi sao vậy?" Huyền Thanh ngồi ở một bên, không kìm chế được nữa, lớn tiếng nhắc nhở hắn.
"À. . . Hả. . . . . ." Vũ Tiêu Nhiên kinh ngạc hoàn hồn, liếc Huyền Thanh một cái, lúng túng cười cười, rồi mới ăn cơm tiếp.
"Đừng quên, không lâu nữa ngươi sẽ phải cưới Lam Nguyệt công chúa rồi." Mặc dù Huyền Thanh cũng không muốn nói chuyện đó vào lúc này, nhưng không thể không nhắc nhở hắn, chính hắn hiện tại nên biết mình đang ở vị trí nào.
Bình tĩnh khẽ cau mày, Vũ Tiêu Nhiên lơ đãng nói: "Ta biết, ngươi cũng thừa hiểu mục đích ta cưới công chúa là gì mà!”