Chuyện này, trước khi Phượng Lâm trở về nước hắn đã bí mật ký hiệp ước với y, mượn thế lực của Lam Nguyệt nội ứng ngoại hợp, diệt trừ đội ngũ khổng lồ của Tô thị ở bên ngoài, cùng với sự giúp sức của một số trọng thần triều đình, bình định Phượng Lân, cơ nghiệp trăm năm của Vũ thị.
Và nó có lẽ đã bắt đầu an bài, hiện tại chỉ vì người kia nên chưa tiến hành mà thôi.
Nghĩ đến người kia, chân mày Vũ Tiêu Nhiên bất giác giãn ra, tiếp đó khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, mắt phượng sáng trong như hắc bảo thạch, trong nháy mắt cũng đổi màu, nhưng bất chợt lại bị âm thanh thông báo ngoài cửa làm cho chìm xuống.
"Báo!"
"Chuyện gì?"
"Hữu Tướng Nhan Phong bởi vì bệnh tình chuyển biến quá mức đột ngột, ngự y vô phương cứu chữa, giờ Mùi canh ba đã qua đời ở phủ Thừa Tướng."
Giờ Mùi canh ba, cũng vừa mới đây? Vũ Tiêu Nhiên để đũa xuống, cau mày, sắc mặt âm trầm, lặp tức hạ lệnh: "Truyền lệnh của trẫm, Hữu Tướng Nhan Phong qua đời, cả nước thương tiếc."
"Dạ!"
Quay đầu, Vũ Tiêu Nhiên nhìn Huyền Thanh vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Thanh, đi cùng ta đến phủ Thừa Tướng một lát."
Thừa ân năm thứ ba, ngày hai tháng mười một giờ Mùi canh ba, Hữu Tướng Nhan Phong bởi vì bị ám sát, không thể cứu chữa, đã bỏ mình.
Quốc chủ Phượng Lân Vũ Tiêu Nhiên, hạ lệnh toàn diện điều tra kỹ chuyện này, nhưng vẫn không có kết quả.
Thừa ân năm thứ ba, ngày bảy tháng mười một, Thừa Tướng hạ táng, cả nước thương tiếc.
Hành cung Bắc Triệt, Vũ Tiêu Nhiên và Mộc Ly mặt đối mặt, hắn nhìn nàng, trong mắt chứa đựng sự say đắm lẫn mệt mỏi, nàng nhìn hắn, con ngươi tràn đầy nhớ nhung và tương tư, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, tựa hồ cái nhìn này có thể duy trì tới mức cùng trời cuối đất . . . . .
"Ly nhi. . . . . ." Một tiếng kêu đến từ nơi sâu thẳm trong lòng, Vũ Tiêu Nhiên rốt cuộc không nhịn được, xúc động ôm lấy nàng, tựa hồ như vậy mới có thể cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh mình, dướng như như vậy mới có thể an tâm một chút.
Nán lại hoàng cung, cho dù mỗi ngày đều có ám vệ bẩm báo hành tung của nàng, nhưng do không tận mắt thấy, hắn vẫn cảm thấy không yên lòng.
Mộc Ly ôm chặt hắn, thu lại hơi nước trong mắt, kề sát mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.
Chuyện này, trước khi Phượng Lâm trở về nước hắn đã bí mật ký hiệp ước với y, mượn thế lực của Lam Nguyệt nội ứng ngoại hợp, diệt trừ đội ngũ khổng lồ của Tô thị ở bên ngoài, cùng với sự giúp sức của một số trọng thần triều đình, bình định Phượng Lân, cơ nghiệp trăm năm của Vũ thị.
Và nó có lẽ đã bắt đầu an bài, hiện tại chỉ vì người kia nên chưa tiến hành mà thôi.
Nghĩ đến người kia, chân mày Vũ Tiêu Nhiên bất giác giãn ra, tiếp đó khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ, mắt phượng sáng trong như hắc bảo thạch, trong nháy mắt cũng đổi màu, nhưng bất chợt lại bị âm thanh thông báo ngoài cửa làm cho chìm xuống.
"Báo!"
"Chuyện gì?"
"Hữu Tướng Nhan Phong bởi vì bệnh tình chuyển biến quá mức đột ngột, ngự y vô phương cứu chữa, giờ Mùi canh ba đã qua đời ở phủ Thừa Tướng."
Giờ Mùi canh ba, cũng vừa mới đây? Vũ Tiêu Nhiên để đũa xuống, cau mày, sắc mặt âm trầm, lặp tức hạ lệnh: "Truyền lệnh của trẫm, Hữu Tướng Nhan Phong qua đời, cả nước thương tiếc."
"Dạ!"
Quay đầu, Vũ Tiêu Nhiên nhìn Huyền Thanh vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc, lạnh lùng nói: "Thanh, đi cùng ta đến phủ Thừa Tướng một lát."
Thừa ân năm thứ ba, ngày hai tháng mười một giờ Mùi canh ba, Hữu Tướng Nhan Phong bởi vì bị ám sát, không thể cứu chữa, đã bỏ mình.
Quốc chủ Phượng Lân Vũ Tiêu Nhiên, hạ lệnh toàn diện điều tra kỹ chuyện này, nhưng vẫn không có kết quả.
Thừa ân năm thứ ba, ngày bảy tháng mười một, Thừa Tướng hạ táng, cả nước thương tiếc.
Hành cung Bắc Triệt, Vũ Tiêu Nhiên và Mộc Ly mặt đối mặt, hắn nhìn nàng, trong mắt chứa đựng sự say đắm lẫn mệt mỏi, nàng nhìn hắn, con ngươi tràn đầy nhớ nhung và tương tư, bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, tựa hồ cái nhìn này có thể duy trì tới mức cùng trời cuối đất . . . . .
"Ly nhi. . . . . ." Một tiếng kêu đến từ nơi sâu thẳm trong lòng, Vũ Tiêu Nhiên rốt cuộc không nhịn được, xúc động ôm lấy nàng, tựa hồ như vậy mới có thể cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh mình, dướng như như vậy mới có thể an tâm một chút.
Nán lại hoàng cung, cho dù mỗi ngày đều có ám vệ bẩm báo hành tung của nàng, nhưng do không tận mắt thấy, hắn vẫn cảm thấy không yên lòng.
Mộc Ly ôm chặt hắn, thu lại hơi nước trong mắt, kề sát mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.