"Dặn dò xuống dưới, ắt phải để cho nàng mang thai Long tử, giành được vị trí chánh cung." Con ngươi âm u thoáng qua sự tàn nhẫn, Tà miễn cưỡng mở miệng, giọng nói nhẹ đến mức gió vừa thổi liền tán, khí thế lại tăng thêm, làm sao ngươi cũng không thể xem nhẹ.
Bạch y nam tử âm thầm cau mày, môi mỏng chợt hiện nụ cười rực rỡ, mắt phượng xẹt qua chút gì đó lạnh nhạt: "Ngươi biết rõ. . . . . ."
Biết rõ nàng như vậy sẽ chết, biết rõ cái giá phải trả khi tranh vị trí chánh cung chính là chết, vẫn còn để cho nàng đi chịu chết. . . . . .
Tả Thương Tà, ngươi thật hung ác, nhưng cũng bởi vì thủ đoạn quả quyết này, ta mới khâm phục ngươi, thậm chí. . . . . .
"Giá trị của nàng chính là chết." Chết chính là giá trị lớn nhất của nàng, hắn trước giờ không cần người vô dụng.
Nở một nụ cười lạnh, kèm theo tối tăm, quyết định sống chết của một người.
Mà “nàng” trong miệng bọn họ, rõ ràng đúng là Tô quý phi Phượng Lân quốc —— Tô Liên Hinh.
Nữ tử ngu xuẩn toàn tâm toàn ý vì mình người yêu làm giá y cho người ta, mặc dù đến chết, nữ tử lòng dạ rắn rết đó cũng chỉ muốn được một lần gặp lại người mình yêu thương, nữ tử lạnh nhạt vì yêu không tiếc hy sinh bản thân mình.
Mà giờ khắc này Tô quý phi đang ngồi trước gương đồng, mặc kệ hai nha hoàn trang điểm ăn vận cho mình, lúc nhận được lệnh chủ tử gửi tới, trên gương mặt xinh đẹp của nàng, không kinh ngạc, không tức cười, có chăng chỉ là sự lạnh nhạt, tự giễu cười, cùng vẻ kiên quyết.
Cho dù là chết ngay lặp tức, nàng cũng sẽ vì hắn mà chết, từ nhỏ sống vì hắn, chết thì có đáng gì?
Nhưng nàng vẫn có chỗ sợ, chẳng qua là sợ đến chết cũng không gặp lại người ấy. . . . . .
Huống chi, thất bại phải là nàng, giờ phút này nàng chính là nghĩ như vậy.
"Nương nương, hôm nay người muốn mặc quần áo màu gì?" Hôm nay, là hoàng thượng cưới Tây Cung hoàng hậu. Vì vậy, Ám Châu cẩn thận hỏi, chỉ sợ sơ ý một chút chọc giận tới chủ tử của mình.
Tô Liên Hinh ngẩn ra, mắt phượng hơi thu lại, ngay sau đó lạnh lùng bắn ra một cột sáng: "Trắng."
Ám Châu kinh ngạc: "Nhưng. . . . . ." Trong cung ai mà không trang điểm ăn mặc xinh đẹp, hơn nữa đại hôn Hoàng đế, mặc đồ trắng chính là tượng trưng cho sự tang thương, phía sau những lời này, Ám Châu chung quy cũng không nói ra.
"Dặn dò xuống dưới, ắt phải để cho nàng mang thai Long tử, giành được vị trí chánh cung." Con ngươi âm u thoáng qua sự tàn nhẫn, Tà miễn cưỡng mở miệng, giọng nói nhẹ đến mức gió vừa thổi liền tán, khí thế lại tăng thêm, làm sao ngươi cũng không thể xem nhẹ.
Bạch y nam tử âm thầm cau mày, môi mỏng chợt hiện nụ cười rực rỡ, mắt phượng xẹt qua chút gì đó lạnh nhạt: "Ngươi biết rõ. . . . . ."
Biết rõ nàng như vậy sẽ chết, biết rõ cái giá phải trả khi tranh vị trí chánh cung chính là chết, vẫn còn để cho nàng đi chịu chết. . . . . .
Tả Thương Tà, ngươi thật hung ác, nhưng cũng bởi vì thủ đoạn quả quyết này, ta mới khâm phục ngươi, thậm chí. . . . . .
"Giá trị của nàng chính là chết." Chết chính là giá trị lớn nhất của nàng, hắn trước giờ không cần người vô dụng.
Nở một nụ cười lạnh, kèm theo tối tăm, quyết định sống chết của một người.
Mà “nàng” trong miệng bọn họ, rõ ràng đúng là Tô quý phi Phượng Lân quốc —— Tô Liên Hinh.
Nữ tử ngu xuẩn toàn tâm toàn ý vì mình người yêu làm giá y cho người ta, mặc dù đến chết, nữ tử lòng dạ rắn rết đó cũng chỉ muốn được một lần gặp lại người mình yêu thương, nữ tử lạnh nhạt vì yêu không tiếc hy sinh bản thân mình.
Mà giờ khắc này Tô quý phi đang ngồi trước gương đồng, mặc kệ hai nha hoàn trang điểm ăn vận cho mình, lúc nhận được lệnh chủ tử gửi tới, trên gương mặt xinh đẹp của nàng, không kinh ngạc, không tức cười, có chăng chỉ là sự lạnh nhạt, tự giễu cười, cùng vẻ kiên quyết.
Cho dù là chết ngay lặp tức, nàng cũng sẽ vì hắn mà chết, từ nhỏ sống vì hắn, chết thì có đáng gì?
Nhưng nàng vẫn có chỗ sợ, chẳng qua là sợ đến chết cũng không gặp lại người ấy. . . . . .
Huống chi, thất bại phải là nàng, giờ phút này nàng chính là nghĩ như vậy.
"Nương nương, hôm nay người muốn mặc quần áo màu gì?" Hôm nay, là hoàng thượng cưới Tây Cung hoàng hậu. Vì vậy, Ám Châu cẩn thận hỏi, chỉ sợ sơ ý một chút chọc giận tới chủ tử của mình.
Tô Liên Hinh ngẩn ra, mắt phượng hơi thu lại, ngay sau đó lạnh lùng bắn ra một cột sáng: "Trắng."
Ám Châu kinh ngạc: "Nhưng. . . . . ." Trong cung ai mà không trang điểm ăn mặc xinh đẹp, hơn nữa đại hôn Hoàng đế, mặc đồ trắng chính là tượng trưng cho sự tang thương, phía sau những lời này, Ám Châu chung quy cũng không nói ra.