Chỗ ấy, tất cả các nghi thức đã được bách quan chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Hoàng đế và Tây Cung hoàng hậu tới tiến hành làm lễ, không một ai hiểu vì sao ngày đó Hoàng đế vội vàng cưới Lam Nguyệt công chúa. Mặc dù có không ít triều thần phản đối, tuy nhiên đều bị áp chế hết.
Vũ Tiêu Nhiên mặc áo dài thêu Kim Long năm móng, nữ tử xinh đẹp mặc Phượng y, trên đầu đội khăn hỷ đỏ tươi, hai người đi cùng một chỗ cực kỳ chói mắt, Vũ Tiêu Nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ gầy của nàng, dẫn nàng đi từng bước một lên thảm đỏ được lót trên đại điện Kim Loan, bắt đầu thực hiện các nghi thức. . . . . .
Khi lễ nghi quan hô to: "Kết thúc buổi lễ, xin hoàng thượng trao tặng Phượng bội cho Tây Cung hoàng hậu." Tức khắc, quần thần trong triều đình đều lâm vào trạng thái khiếp sợ. Phượng bội này, Tây Cung hoàng hậu Nhan Khuynh Thành trước đây cũng không không có tư cách đeo, hôm nay lại giao cho công chúa hòa thân.
Bàn tay Lam Nguyệt công chúa nắm Vũ Tiêu Nhiên hơi run lên, mắt to chợt lóe sáng bên trong khăn hỷ. Đế Vương bên cạnh từ đầu đến cuối không hề liếc qua người hắn dắt tay cử hành nghi thức, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía mọi người đang i nhỏ to thảo luận, trong lúc nhất thời trên đại điện im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể” Trong quần thần, một người đàn ông không sợ chết vào lúc này bước ra gây hấn, mà ông ta, chính là phụ thân của Tô quý phi đương triều, Tô phụ. Sau khi ông ta mở miệng, lập tức có vài vị quan cùng phe cũng phụ họa theo.
"Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thử hỏi Phượng bội sao có thể đưa cho một nữ tử ngoại tộc chứ."
"Hoàng thượng đã thành hôn với công chúa, sao lại nói là nữ tử ngoại tộc?" Lập tức có đại thần đứng ra phản bác, mà người này chính là Lưu đại học học sĩ, phụ thân của Quý phi được sắc phong cách đây không lâu.
"Đã đại hôn, thì là Hoàng hậu Phượng Lân chúng ta, huống chi thân phận công chúa cao quý, Phượng bội giao cho công chúa quản lý là hợp lý nhất."
"Nhưng nàng chung quy cũng không phải là người thuộc dân tộc ta."
Phản bác không ngừng bên tai, dường như bọn họ hoàn toàn quên lúc này là ngày đại hôn của Hoàng đế, Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn triều thần sôi nổi nghị luận, đôi mắt sắc bén nheo lại, khóe miệng khẽ nâng lên sự mỉa mai, nữ tử bên cạnh thì chỉ cúi đầu, trên mặt vẫn bị khăn đỏ phủ kín, không rõ nàng ta đang suy nghĩ gì. . . .
Chỗ ấy, tất cả các nghi thức đã được bách quan chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Hoàng đế và Tây Cung hoàng hậu tới tiến hành làm lễ, không một ai hiểu vì sao ngày đó Hoàng đế vội vàng cưới Lam Nguyệt công chúa. Mặc dù có không ít triều thần phản đối, tuy nhiên đều bị áp chế hết.
Vũ Tiêu Nhiên mặc áo dài thêu Kim Long năm móng, nữ tử xinh đẹp mặc Phượng y, trên đầu đội khăn hỷ đỏ tươi, hai người đi cùng một chỗ cực kỳ chói mắt, Vũ Tiêu Nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ gầy của nàng, dẫn nàng đi từng bước một lên thảm đỏ được lót trên đại điện Kim Loan, bắt đầu thực hiện các nghi thức. . . . . .
Khi lễ nghi quan hô to: "Kết thúc buổi lễ, xin hoàng thượng trao tặng Phượng bội cho Tây Cung hoàng hậu." Tức khắc, quần thần trong triều đình đều lâm vào trạng thái khiếp sợ. Phượng bội này, Tây Cung hoàng hậu Nhan Khuynh Thành trước đây cũng không không có tư cách đeo, hôm nay lại giao cho công chúa hòa thân.
Bàn tay Lam Nguyệt công chúa nắm Vũ Tiêu Nhiên hơi run lên, mắt to chợt lóe sáng bên trong khăn hỷ. Đế Vương bên cạnh từ đầu đến cuối không hề liếc qua người hắn dắt tay cử hành nghi thức, chỉ lạnh nhạt nhìn về phía mọi người đang i nhỏ to thảo luận, trong lúc nhất thời trên đại điện im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không thể” Trong quần thần, một người đàn ông không sợ chết vào lúc này bước ra gây hấn, mà ông ta, chính là phụ thân của Tô quý phi đương triều, Tô phụ. Sau khi ông ta mở miệng, lập tức có vài vị quan cùng phe cũng phụ họa theo.
"Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
"Xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thử hỏi Phượng bội sao có thể đưa cho một nữ tử ngoại tộc chứ."
"Hoàng thượng đã thành hôn với công chúa, sao lại nói là nữ tử ngoại tộc?" Lập tức có đại thần đứng ra phản bác, mà người này chính là Lưu đại học học sĩ, phụ thân của Quý phi được sắc phong cách đây không lâu.
"Đã đại hôn, thì là Hoàng hậu Phượng Lân chúng ta, huống chi thân phận công chúa cao quý, Phượng bội giao cho công chúa quản lý là hợp lý nhất."
"Nhưng nàng chung quy cũng không phải là người thuộc dân tộc ta."
Phản bác không ngừng bên tai, dường như bọn họ hoàn toàn quên lúc này là ngày đại hôn của Hoàng đế, Vũ Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn triều thần sôi nổi nghị luận, đôi mắt sắc bén nheo lại, khóe miệng khẽ nâng lên sự mỉa mai, nữ tử bên cạnh thì chỉ cúi đầu, trên mặt vẫn bị khăn đỏ phủ kín, không rõ nàng ta đang suy nghĩ gì. . . .