Trong Mạt Ương cung, vô cùng im ắng, ngọn đèn dầu chập chờn.
Những cung nữ hầu hạ sớm đã bị Vũ Tiêu Nhiên đuổi đi, trên giường, Hoàng hậu mặc hỉ phục hơi nghiêng người, tư thái của nàng tùy ý lười biếng, đầu vẫn phủ khăn hỉ. Vũ Tiêu Nhiên bình tĩnh đứng trước mặt nàng, thân thể thẳng tắp giống như một pho tượng.
Sau một lúc lâu, hắn vẫn đứng im lặng như cũ, nếu không phải mắt nhìn thấy đôi giày thuần trắng kia, Phượng Như Băng suýt chút nữa cho rằng căn phòng này trừ nàng, hoàn toàn không có ai khác.
Con ngươi đen như mực chợt lóe, cơ thể Vũ Tiêu Nhiên căng cứng. Cuối cùng, không hề do dự một tay kéo khăn trùm đầu tân nương xuống, trong nháy mắt, dung nhan tuyệt thế hiện ra ngay trước mặt, Vũ Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc oanh một tiếng nổ tung không thể tin nổi.
Làm sao có thể, làm sao có thể là nàng? Phượng Như Băng, Nguyệt Như Băng? Rốt cuộc đây mới là nàng? Rốt cuộc đây mới là người hắn muốn tìm? Cũng chính là nàng trong lòng hắn. . . . . .
Bốn phía, đột nhiên lập tức an tĩnh lại, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kim rơi xuống đất, đối lập với sự ồn ào bên ngoài đại điện.
Hai đôi mắt giao nhau trong không trung, tràn đầy sự sáng tỏ và không thể tin. . . . . .
Ngay tại khoảng khắc ấy, thế giới tựa hồ cũng dừng lại, ngay tại khoảng khắc ấy, trái tim gần như muốn ngừng đập, ngay tại khoảng khắc ấy, giống như nghe được âm thanh hoa rơi, ngay tại khoảng khắc ấy, hình ảnh dừng lại vĩnh hằng, lại nghe được giọng nói khiến người ta tan nát cõi lòng.
Vào giờ phút này, tràn đầy nghi vấn, tràn đầy tức giận bắt đầu gầm thét nơi lồng ngực, rồi lại trong nháy mắt quay về bình tĩnh, giống như giữa cơn bão đột nhiên trời êm biển lặng.
Tay Vũ Tiêu Nhiên ngừng giữa không trung, sau đó buông thỏng xuống, động tác kia tự nhiên giống như sự luống cuống lúc trước của hắn chỉ là ảo giác, ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lẽo như băng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Phượng Như Băng không khỏi kinh ngạc. Sau đó, môi mỏng hơi nhếch, mang theo sự trêu đùa khẽ gọi một tiếng: "Nhiên. . ."
Trong Mạt Ương cung, vô cùng im ắng, ngọn đèn dầu chập chờn.
Những cung nữ hầu hạ sớm đã bị Vũ Tiêu Nhiên đuổi đi, trên giường, Hoàng hậu mặc hỉ phục hơi nghiêng người, tư thái của nàng tùy ý lười biếng, đầu vẫn phủ khăn hỉ. Vũ Tiêu Nhiên bình tĩnh đứng trước mặt nàng, thân thể thẳng tắp giống như một pho tượng.
Sau một lúc lâu, hắn vẫn đứng im lặng như cũ, nếu không phải mắt nhìn thấy đôi giày thuần trắng kia, Phượng Như Băng suýt chút nữa cho rằng căn phòng này trừ nàng, hoàn toàn không có ai khác.
Con ngươi đen như mực chợt lóe, cơ thể Vũ Tiêu Nhiên căng cứng. Cuối cùng, không hề do dự một tay kéo khăn trùm đầu tân nương xuống, trong nháy mắt, dung nhan tuyệt thế hiện ra ngay trước mặt, Vũ Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy đầu óc oanh một tiếng nổ tung không thể tin nổi.
Làm sao có thể, làm sao có thể là nàng? Phượng Như Băng, Nguyệt Như Băng? Rốt cuộc đây mới là nàng? Rốt cuộc đây mới là người hắn muốn tìm? Cũng chính là nàng trong lòng hắn. . . . . .
Bốn phía, đột nhiên lập tức an tĩnh lại, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng kim rơi xuống đất, đối lập với sự ồn ào bên ngoài đại điện.
Hai đôi mắt giao nhau trong không trung, tràn đầy sự sáng tỏ và không thể tin. . . . . .
Ngay tại khoảng khắc ấy, thế giới tựa hồ cũng dừng lại, ngay tại khoảng khắc ấy, trái tim gần như muốn ngừng đập, ngay tại khoảng khắc ấy, giống như nghe được âm thanh hoa rơi, ngay tại khoảng khắc ấy, hình ảnh dừng lại vĩnh hằng, lại nghe được giọng nói khiến người ta tan nát cõi lòng.
Vào giờ phút này, tràn đầy nghi vấn, tràn đầy tức giận bắt đầu gầm thét nơi lồng ngực, rồi lại trong nháy mắt quay về bình tĩnh, giống như giữa cơn bão đột nhiên trời êm biển lặng.
Tay Vũ Tiêu Nhiên ngừng giữa không trung, sau đó buông thỏng xuống, động tác kia tự nhiên giống như sự luống cuống lúc trước của hắn chỉ là ảo giác, ngay cả vẻ mặt cũng lạnh lẽo như băng.
Tốc độ thay đổi sắc mặt khiến Phượng Như Băng không khỏi kinh ngạc. Sau đó, môi mỏng hơi nhếch, mang theo sự trêu đùa khẽ gọi một tiếng: "Nhiên. . ."