Lần thứ hai xuất hiện, ai cũng có thể nhìn thấy thái tử vốn luôn nở nụ cười trên môi dường như đã thay đổi. Chỉ trong một đêm, nét ngạo mạng của tuổi trẻ, trái tim tràn đầy nhân từ hết thảy biến mất, trở thành một Đế Vương lạnh lẽo vô tình, một vương giả không hề có tình cảm, một cường giả thật sự. . . . . .
Mà tất cả những điều này, đều do chính người hắn yêu kính nhất thiết kế, không tiếc hy sinh hơn ngàn tánh mạng binh lính, không tiếc khiến hắn biến thành người máu lạnh, chỉ vì để cho hắn sớm ngày bước lên vương vị thấy rõ thế cục, chỉ vì để cho hắn sớm ngày loại trừ tính cách lương thiện khinh cuồng của mình. Cuối cùng như bọn họ mong muốn, nhưng lại bỏ ra một cái giá lớn bằng máu. . . . . .
Vốn cho rằng trận tạo phản kia Vũ Bùi Nhiên là người khơi mào, vốn cho rằng ám sát Hoàng đế bức vua thoái vị cũng là hắn, nhưng chưa từng nghĩ, tất cả đều do vị phụ vương hắn kính yêu nhất thao túng.
Người tham dự khi đó gồn có tiên hoàng, Thái hậu, Vũ Bùi Nhiên, Hữu Tướng Nhan Phong và Lưu đại học sĩ. . . . . .
Có người vô tình nhất là bậc đế vương, một phút kia, Mộc Ly cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của những lời này. Không biết lúc ấy hắn đã trải qua như thế nào? Nếu để hắn biết tất cả đều do người hắn thân nhất thiết kế, vậy hắn sẽ ra sao đây. . . . . .
Cái loại cảm giác lạnh lẽo cùng tuyệt vọng khi bị người thân vứt bỏ, cắm sâu vào tim Mộc Ly. Cho tới đêm hôm đó, sau khi Mộc Ly nghe xong chuyện xưa, ngay lặp tức không nhịn được nổi giận với Nhan Phong, thậm chí Mộc Ly còn nhớ rõ câu nói chứa đầy sự bất đắc dĩ lẫn tuyệt vọng của Nhan Phong. . . . . .
Hắn nói —— đứa nhỏ, chúng ta biết có một số việc không thể làm, nhưng nhất định phải làm. Đây chính là sự bất đắc dĩ của đế vương!
Loại tuyệt vọng ấy, loại bất đắc dĩ ấy, khiến Mộc Ly đến bây giờ vẫn không quên. Lúc hắn nói những lời này, Mộc Ly thống hận, thống hận bọn hắn giết người bừa bãi, thống hận bọn hắn âm mưu tính toán, càng hận người kia hơn khi để hắn phải chịu đựng tất cả đau thương ấy.
Hắn vô tình là vì sai lầm của ai? Hắn lạnh lẽo hắn tàn nhẫn, là một tay ai tạo thành? Nụ cười vui vẻ của hắn bị ai chôn vùi?
Chẳng lẽ đế vương trời sanh phải vô tình sao? Không. . . Hắn bị buộc, bị buộc đến đường cùng mà không cách nào sống lại. . . . . .
Lần thứ hai xuất hiện, ai cũng có thể nhìn thấy thái tử vốn luôn nở nụ cười trên môi dường như đã thay đổi. Chỉ trong một đêm, nét ngạo mạng của tuổi trẻ, trái tim tràn đầy nhân từ hết thảy biến mất, trở thành một Đế Vương lạnh lẽo vô tình, một vương giả không hề có tình cảm, một cường giả thật sự. . . . . .
Mà tất cả những điều này, đều do chính người hắn yêu kính nhất thiết kế, không tiếc hy sinh hơn ngàn tánh mạng binh lính, không tiếc khiến hắn biến thành người máu lạnh, chỉ vì để cho hắn sớm ngày bước lên vương vị thấy rõ thế cục, chỉ vì để cho hắn sớm ngày loại trừ tính cách lương thiện khinh cuồng của mình. Cuối cùng như bọn họ mong muốn, nhưng lại bỏ ra một cái giá lớn bằng máu. . . . . .
Vốn cho rằng trận tạo phản kia Vũ Bùi Nhiên là người khơi mào, vốn cho rằng ám sát Hoàng đế bức vua thoái vị cũng là hắn, nhưng chưa từng nghĩ, tất cả đều do vị phụ vương hắn kính yêu nhất thao túng.
Người tham dự khi đó gồn có tiên hoàng, Thái hậu, Vũ Bùi Nhiên, Hữu Tướng Nhan Phong và Lưu đại học sĩ. . . . . .
Có người vô tình nhất là bậc đế vương, một phút kia, Mộc Ly cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của những lời này. Không biết lúc ấy hắn đã trải qua như thế nào? Nếu để hắn biết tất cả đều do người hắn thân nhất thiết kế, vậy hắn sẽ ra sao đây. . . . . .
Cái loại cảm giác lạnh lẽo cùng tuyệt vọng khi bị người thân vứt bỏ, cắm sâu vào tim Mộc Ly. Cho tới đêm hôm đó, sau khi Mộc Ly nghe xong chuyện xưa, ngay lặp tức không nhịn được nổi giận với Nhan Phong, thậm chí Mộc Ly còn nhớ rõ câu nói chứa đầy sự bất đắc dĩ lẫn tuyệt vọng của Nhan Phong. . . . . .
Hắn nói —— đứa nhỏ, chúng ta biết có một số việc không thể làm, nhưng nhất định phải làm. Đây chính là sự bất đắc dĩ của đế vương!
Loại tuyệt vọng ấy, loại bất đắc dĩ ấy, khiến Mộc Ly đến bây giờ vẫn không quên. Lúc hắn nói những lời này, Mộc Ly thống hận, thống hận bọn hắn giết người bừa bãi, thống hận bọn hắn âm mưu tính toán, càng hận người kia hơn khi để hắn phải chịu đựng tất cả đau thương ấy.
Hắn vô tình là vì sai lầm của ai? Hắn lạnh lẽo hắn tàn nhẫn, là một tay ai tạo thành? Nụ cười vui vẻ của hắn bị ai chôn vùi?
Chẳng lẽ đế vương trời sanh phải vô tình sao? Không. . . Hắn bị buộc, bị buộc đến đường cùng mà không cách nào sống lại. . . . . .