Một tiếng nổ vang lên, bầu trời xẹt qua hàng loạt tia sáng màu trắng bạc, một tia chợt chém thẳng xuống, chiếu sáng gương mặt tái nhợt ẩn trong bóng tối của Mộc Ly, nàng ngẩn ra, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại nhìn quanh bốn phía, đã sớm không thấy bóng dáng Trần Tuyệt.
Hazii, nặng nề thở dài, Mộc Ly tiện tay đóng chặt cửa sổ đã mở ra do bị gió lùa, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai thúc dậy, Mộc Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghịch với đống bút mực, cầm ngự bút (của Hoàng đế nào đó để lại) ở trên giấy tuyên thành không tự chủ vẽ xuống người nhớ nhung trong lòng. . . . . .
Nhìn người được vẽ rất sống động trên giấy, chân mày Mộc Ly cũng trở về trạng thái bình thường, không còn chau nữa, mỗi nét vẽ, mỗi thần thái, một cái ánh mắt nàng đều dồn hết tâm tư để vẽ, chẳng qua khi vẽ đến chi tiết nào đó, cảm giác thiếu thiếu. . . . . .
Do vậy nếu Mộc Ly nhìn không hài lòng, thì nàng vo giấy thành một cục tròn vo ném đi, sau đó tiếp tục vẽ cái khác, đợi rốt cuộc sau khi vẻ xong, Mộc Ly đánh đánh cái cổ cứng nhắc của mình, mặt trời bên ngoài cũng đã chói chang, suy nghĩ một chút, Mộc Ly nhếch miệng, cầm bút vẽ một thêm một bức tranh mỹ nam, nhưng mà đối tượng lần này lại không phải là Vũ Tiêu Nhiên. . . . . .
"Ly Ly, ngươi đã dậy chưa?" Ngoài cửa, giọng Tuyết Lê lanh lảnh vọng vào, cực lớn. Sáng sớm, xem ra tâm tình nha đầu kia cũng không tệ.
Không đợi Mộc Ly trả lời, cửa đã tự động bị người từ bên ngoài mở ra, Mộc Ly muốn giấu bức họa, nhưng muộn một bước.
"Ôh. . . Người trong tranh này là ai vậy?" Đoạt lấy bức họa trên tay Mộc Ly, Tuyết Lê mở ra xem, chỉ thấy một tuyệt thế mỹ nam ngọc thụ lâm phong ngồi khảy đàn dưới rừng hoa bay tán loạn, mái tóc dài của hắn tùy ý xõa trên vai, phong thái kia tựa như thần tiên chốn thiên đình.
Hai tròng mắt Tuyết Lê gần như muốn rớt ra, phía sau nàng là Trần Tuyệt toàn thân áo đen vĩnh viễn không đổi đi theo, chẳng qua giờ phút này ánh mắt của hắn cũng không đặt trên bức tranh kia, hắn chỉ tựa vào cửa, nhìn bên ngoài suy nghĩ mất hồn.
Né tránh không được, Mộc Ly hào phóng thừa nhận: "Cái này sao, là ta ở trong mộng mơ thấy mỹ nam, hắn còn nói, tên hắn là Vô Ức."
Một tiếng nổ vang lên, bầu trời xẹt qua hàng loạt tia sáng màu trắng bạc, một tia chợt chém thẳng xuống, chiếu sáng gương mặt tái nhợt ẩn trong bóng tối của Mộc Ly, nàng ngẩn ra, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại nhìn quanh bốn phía, đã sớm không thấy bóng dáng Trần Tuyệt.
Hazii, nặng nề thở dài, Mộc Ly tiện tay đóng chặt cửa sổ đã mở ra do bị gió lùa, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai thúc dậy, Mộc Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghịch với đống bút mực, cầm ngự bút (của Hoàng đế nào đó để lại) ở trên giấy tuyên thành không tự chủ vẽ xuống người nhớ nhung trong lòng. . . . . .
Nhìn người được vẽ rất sống động trên giấy, chân mày Mộc Ly cũng trở về trạng thái bình thường, không còn chau nữa, mỗi nét vẽ, mỗi thần thái, một cái ánh mắt nàng đều dồn hết tâm tư để vẽ, chẳng qua khi vẽ đến chi tiết nào đó, cảm giác thiếu thiếu. . . . . .
Do vậy nếu Mộc Ly nhìn không hài lòng, thì nàng vo giấy thành một cục tròn vo ném đi, sau đó tiếp tục vẽ cái khác, đợi rốt cuộc sau khi vẻ xong, Mộc Ly đánh đánh cái cổ cứng nhắc của mình, mặt trời bên ngoài cũng đã chói chang, suy nghĩ một chút, Mộc Ly nhếch miệng, cầm bút vẽ một thêm một bức tranh mỹ nam, nhưng mà đối tượng lần này lại không phải là Vũ Tiêu Nhiên. . . . . .
"Ly Ly, ngươi đã dậy chưa?" Ngoài cửa, giọng Tuyết Lê lanh lảnh vọng vào, cực lớn. Sáng sớm, xem ra tâm tình nha đầu kia cũng không tệ.
Không đợi Mộc Ly trả lời, cửa đã tự động bị người từ bên ngoài mở ra, Mộc Ly muốn giấu bức họa, nhưng muộn một bước.
"Ôh. . . Người trong tranh này là ai vậy?" Đoạt lấy bức họa trên tay Mộc Ly, Tuyết Lê mở ra xem, chỉ thấy một tuyệt thế mỹ nam ngọc thụ lâm phong ngồi khảy đàn dưới rừng hoa bay tán loạn, mái tóc dài của hắn tùy ý xõa trên vai, phong thái kia tựa như thần tiên chốn thiên đình.
Hai tròng mắt Tuyết Lê gần như muốn rớt ra, phía sau nàng là Trần Tuyệt toàn thân áo đen vĩnh viễn không đổi đi theo, chẳng qua giờ phút này ánh mắt của hắn cũng không đặt trên bức tranh kia, hắn chỉ tựa vào cửa, nhìn bên ngoài suy nghĩ mất hồn.
Né tránh không được, Mộc Ly hào phóng thừa nhận: "Cái này sao, là ta ở trong mộng mơ thấy mỹ nam, hắn còn nói, tên hắn là Vô Ức."
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 195
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một tiếng nổ vang lên, bầu trời xẹt qua hàng loạt tia sáng màu trắng bạc, một tia chợt chém thẳng xuống, chiếu sáng gương mặt tái nhợt ẩn trong bóng tối của Mộc Ly, nàng ngẩn ra, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại nhìn quanh bốn phía, đã sớm không thấy bóng dáng Trần Tuyệt.
Hazii, nặng nề thở dài, Mộc Ly tiện tay đóng chặt cửa sổ đã mở ra do bị gió lùa, sau đó bò lên giường đi ngủ.
Ngày thứ hai thúc dậy, Mộc Ly nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì nghịch với đống bút mực, cầm ngự bút (của Hoàng đế nào đó để lại) ở trên giấy tuyên thành không tự chủ vẽ xuống người nhớ nhung trong lòng. . . . . .
Nhìn người được vẽ rất sống động trên giấy, chân mày Mộc Ly cũng trở về trạng thái bình thường, không còn chau nữa, mỗi nét vẽ, mỗi thần thái, một cái ánh mắt nàng đều dồn hết tâm tư để vẽ, chẳng qua khi vẽ đến chi tiết nào đó, cảm giác thiếu thiếu. . . . . .
Do vậy nếu Mộc Ly nhìn không hài lòng, thì nàng vo giấy thành một cục tròn vo ném đi, sau đó tiếp tục vẽ cái khác, đợi rốt cuộc sau khi vẻ xong, Mộc Ly đánh đánh cái cổ cứng nhắc của mình, mặt trời bên ngoài cũng đã chói chang, suy nghĩ một chút, Mộc Ly nhếch miệng, cầm bút vẽ một thêm một bức tranh mỹ nam, nhưng mà đối tượng lần này lại không phải là Vũ Tiêu Nhiên. . . . . .
"Ly Ly, ngươi đã dậy chưa?" Ngoài cửa, giọng Tuyết Lê lanh lảnh vọng vào, cực lớn. Sáng sớm, xem ra tâm tình nha đầu kia cũng không tệ.
Không đợi Mộc Ly trả lời, cửa đã tự động bị người từ bên ngoài mở ra, Mộc Ly muốn giấu bức họa, nhưng muộn một bước.
"Ôh. . . Người trong tranh này là ai vậy?" Đoạt lấy bức họa trên tay Mộc Ly, Tuyết Lê mở ra xem, chỉ thấy một tuyệt thế mỹ nam ngọc thụ lâm phong ngồi khảy đàn dưới rừng hoa bay tán loạn, mái tóc dài của hắn tùy ý xõa trên vai, phong thái kia tựa như thần tiên chốn thiên đình.
Hai tròng mắt Tuyết Lê gần như muốn rớt ra, phía sau nàng là Trần Tuyệt toàn thân áo đen vĩnh viễn không đổi đi theo, chẳng qua giờ phút này ánh mắt của hắn cũng không đặt trên bức tranh kia, hắn chỉ tựa vào cửa, nhìn bên ngoài suy nghĩ mất hồn.
Né tránh không được, Mộc Ly hào phóng thừa nhận: "Cái này sao, là ta ở trong mộng mơ thấy mỹ nam, hắn còn nói, tên hắn là Vô Ức."