Không sai, người trong bức tranh chính là Vô Ức, toàn thân bạch y bay phấp phới, hơi thở ấm áp tựa như ánh nắng ban mai, suốt đời Mộc Ly cũng không thể quên. Chẳng qua đáng tiếc cho tình cảnh hiện tại của nàng, muốn đi ra ngoài gặp hắn một lần thì phải chờ thêm một thời gian nữa, không biết bây giờ hắn có khỏe không. . . . . .
Nói xong, Mộc Ly che miệng cười trộm, Tuyết Lê nhìn chằm chằm dáng vẻ của Mộc Ly y như một đứa bé.
Tròng mắt thoáng qua sự sáng tỏ, Tuyết Lê để bức vẽ xuống, rút ra một cuộn tranh khác bị Mộc Ly cố ý đè ở phía dưới, hài hước cười nói: "Vậy không biết bức này có phải là nằm mơ thấy hay không? Người ta nói ngày nghĩ đêm sẽ nằm mơ, thậm chí Hoàng thượng cũng có thể thấy, Ly Ly ngươi thật giỏi đấy. . . . . ."
Càng nói đến phần sau, giọng Tuyết Lê càng lớn, riêng âm cuối còn cố tình kéo thật dài, ngay cả Trần Tuyệt vốn đang miên mang suy nghĩ cũng không nhịn được xoay đầu lại nhìn bọn họ, tầm mắt liếc về bức vẽ phía trên, con ngươi Trần Tuyệt chợt co rụt lại.
Nếu như đoán không sai, nam tử trong bức tranh kia, chính là Tam hoàng tử Mạc Bắc Minh Mạch Hy vốn có danh xưng chiến thần đã mất tích mấy tháng trước
Lúc ấy Trần Tuyệt vẫn còn ở bên ngoài cung điều tra những quan viên có quan hệ với cuộc tạo phản ba năm trước. Ở tổ chức từng thu được tin tức vị chiến thần này mất tích. Chính lúc Trần Tuyệt chuẩn bị báo lên cho cho Vũ Tiêu Nhiên, lại nhận được tin tức quan trọng về chuyện tạo phản kia, vì vậy nó bị kéo dài luôn.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy bức tranh ở đây, Trần Tuyệt gần như đã quên hẳn, chỉ là không rõ tại sao Mộc Ly lại quen biết người này. . .
"Hay cho tiểu Tuyết, thật to gan, dám đùa giỡn ta." Không vì bí mật bị phát hiện mà mặt hồng tim đập, thậm chí ánh mắt Mộc Ly cũng chưa từng biến đổi vì nói của Tuyết Lê, đôi con ngươi óng ánh như lưu ly, trước sau như một xem như không có chuyện gì.
"Ngươi bình tĩnh quá nhỉ!" Tuyết Lê nhịn không được bội phục, ít nhất nàng cho rằng có thể nhìn thấy người nào đó đỏ mặt một lần, ai biết nàng ngược lại điềm tĩnh như thế, mà mình lại thành kẻ làm sai.
Vẫn biết nàng không phải người bình thường, không ngờ lòng dạ còn sắt đá đến trình độ này.
Nghiệp trướng mà. . . . . .
Không sai, người trong bức tranh chính là Vô Ức, toàn thân bạch y bay phấp phới, hơi thở ấm áp tựa như ánh nắng ban mai, suốt đời Mộc Ly cũng không thể quên. Chẳng qua đáng tiếc cho tình cảnh hiện tại của nàng, muốn đi ra ngoài gặp hắn một lần thì phải chờ thêm một thời gian nữa, không biết bây giờ hắn có khỏe không. . . . . .
Nói xong, Mộc Ly che miệng cười trộm, Tuyết Lê nhìn chằm chằm dáng vẻ của Mộc Ly y như một đứa bé.
Tròng mắt thoáng qua sự sáng tỏ, Tuyết Lê để bức vẽ xuống, rút ra một cuộn tranh khác bị Mộc Ly cố ý đè ở phía dưới, hài hước cười nói: "Vậy không biết bức này có phải là nằm mơ thấy hay không? Người ta nói ngày nghĩ đêm sẽ nằm mơ, thậm chí Hoàng thượng cũng có thể thấy, Ly Ly ngươi thật giỏi đấy. . . . . ."
Càng nói đến phần sau, giọng Tuyết Lê càng lớn, riêng âm cuối còn cố tình kéo thật dài, ngay cả Trần Tuyệt vốn đang miên mang suy nghĩ cũng không nhịn được xoay đầu lại nhìn bọn họ, tầm mắt liếc về bức vẽ phía trên, con ngươi Trần Tuyệt chợt co rụt lại.
Nếu như đoán không sai, nam tử trong bức tranh kia, chính là Tam hoàng tử Mạc Bắc Minh Mạch Hy vốn có danh xưng chiến thần đã mất tích mấy tháng trước
Lúc ấy Trần Tuyệt vẫn còn ở bên ngoài cung điều tra những quan viên có quan hệ với cuộc tạo phản ba năm trước. Ở tổ chức từng thu được tin tức vị chiến thần này mất tích. Chính lúc Trần Tuyệt chuẩn bị báo lên cho cho Vũ Tiêu Nhiên, lại nhận được tin tức quan trọng về chuyện tạo phản kia, vì vậy nó bị kéo dài luôn.
Nếu không phải hôm nay nhìn thấy bức tranh ở đây, Trần Tuyệt gần như đã quên hẳn, chỉ là không rõ tại sao Mộc Ly lại quen biết người này. . .
"Hay cho tiểu Tuyết, thật to gan, dám đùa giỡn ta." Không vì bí mật bị phát hiện mà mặt hồng tim đập, thậm chí ánh mắt Mộc Ly cũng chưa từng biến đổi vì nói của Tuyết Lê, đôi con ngươi óng ánh như lưu ly, trước sau như một xem như không có chuyện gì.
"Ngươi bình tĩnh quá nhỉ!" Tuyết Lê nhịn không được bội phục, ít nhất nàng cho rằng có thể nhìn thấy người nào đó đỏ mặt một lần, ai biết nàng ngược lại điềm tĩnh như thế, mà mình lại thành kẻ làm sai.
Vẫn biết nàng không phải người bình thường, không ngờ lòng dạ còn sắt đá đến trình độ này.
Nghiệp trướng mà. . . . . .