Mộc Ly nhíu mày, hả hê nhìn Tuyết Lê, ha ha cười nói: "Ngươi cho rằng ta giống như ngươi thấy mỹ nam thì phải mặt hồng tim đập sao? Ngươi trông Trần Tuyệt như thế nào? Dầu gì cũng coi như là một cực phẩm, nếu không chốc nữa ta giúp các ngươi xử lý việc này?"
Dứt lời, ánh mắt Mộc Ly như có như không liếc về gương mặt băng lãnh của Trần Tuyệt, nhưng Tuyết Lê trước nhịn xuống cắn răng nghiến lợi nổi giận mắng: "Cho dù thiên hạ này không còn nam nhân, ta cũng sẽ tuyệt đối không gả cho một tảng băng lớn."
Muốn nàng gả cho người cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, đầu gỗ giống như người khác thiếu hắn mấy triệu lượng bạc, Tuyết Lê nàng mới không lấy.
"Nhàm chán." Nhìn họ nháo thành một đoàn, Trần Tuyệt liếc Tuyết Lê một cái, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người rời đi.
Mộc Ly thoáng kinh ngạc trong giây lát, nhưng thấy bộ dạng cọp mẹ Tuyết Lê nghiến răng, lại không nhịn được cười lên ha hả.
"Ngươi còn cười, đều là ngươi làm ra, thành thật khai báo người trong tranh này là ai, nếu không coi ta trừng trị ngươi thế nào." Dứt lời, Tuyết Lê giơ lên quả đấm làm bộ muốn đánh Mộc Ly.
"Nếu ngươi có hứng thú ta không ngại giới thiệu ngươi làm vợ lẻ thứ mười một cho hắn." Linh hoạt lắc mình một cái, Mộc Ly né tránh công kích của Tuyết Lê, khuôn mặt tươi cười rực rỡ khiến Tuyết Lê chói cả mắt.
"Ngươi chết với ta, có gan thì đừng chạy. . . . . ."
"Tiểu Tuyết, ta quên nhắc nhở ngươi, nữ nhân nên nhu nhược ."
". . . . . ." Một tiếng gầm nhẹ từ nội thất truyền ra, chỉ nghe được một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong không khí.
★
Tự Thừa Ân năm thứ ba ngày một tháng mười hai sau ngày Phượng Lân quốc chủ cưới Lam Nguyệt công chúa Phượng Như Băng làm Tây Cung hoàng hậu. Tây Cung hoàng hậu vì được Hoàng được độc sủng gần như trở thành kình địch của tất cả nữ nhân trong hậu cung. Dĩ nhiên, những người này cũng không bao gồm Tô quý phi.
Dù sao Hoàng đế không phải ở Mạt Ương cung của Tây Cung hoàng hậu thì cũng ở Liên Trì cung của Tô quý phi, những phi tử khác bởi vì kiêng kỵ thân phận Tây Cung hoàng hậu và thế lực nhà Tô quý phi lại thêm vào Hoàng đế sủng ái mà không thể không thần phục.
Cùng năm, ngày hai mươi hai tháng mười hai, chỉ hai mươi ngày, ngự y truyền tin Tây Cung hoàng hậu Phượng Như Băng mang Long thai, chỉ một thoáng tin tức này truyền khắp cả hoàng cung Phượng Lân, ngay cả Hoàng đế vốn đang lâm triều nghe được tin vui thế là không chú ý đến triều thần vội vàng đích thân chạy về Mạt Ương cung.
Mộc Ly nhíu mày, hả hê nhìn Tuyết Lê, ha ha cười nói: "Ngươi cho rằng ta giống như ngươi thấy mỹ nam thì phải mặt hồng tim đập sao? Ngươi trông Trần Tuyệt như thế nào? Dầu gì cũng coi như là một cực phẩm, nếu không chốc nữa ta giúp các ngươi xử lý việc này?"
Dứt lời, ánh mắt Mộc Ly như có như không liếc về gương mặt băng lãnh của Trần Tuyệt, nhưng Tuyết Lê trước nhịn xuống cắn răng nghiến lợi nổi giận mắng: "Cho dù thiên hạ này không còn nam nhân, ta cũng sẽ tuyệt đối không gả cho một tảng băng lớn."
Muốn nàng gả cho người cả ngày đều trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo, đầu gỗ giống như người khác thiếu hắn mấy triệu lượng bạc, Tuyết Lê nàng mới không lấy.
"Nhàm chán." Nhìn họ nháo thành một đoàn, Trần Tuyệt liếc Tuyết Lê một cái, lạnh lùng bỏ lại hai chữ, xoay người rời đi.
Mộc Ly thoáng kinh ngạc trong giây lát, nhưng thấy bộ dạng cọp mẹ Tuyết Lê nghiến răng, lại không nhịn được cười lên ha hả.
"Ngươi còn cười, đều là ngươi làm ra, thành thật khai báo người trong tranh này là ai, nếu không coi ta trừng trị ngươi thế nào." Dứt lời, Tuyết Lê giơ lên quả đấm làm bộ muốn đánh Mộc Ly.
"Nếu ngươi có hứng thú ta không ngại giới thiệu ngươi làm vợ lẻ thứ mười một cho hắn." Linh hoạt lắc mình một cái, Mộc Ly né tránh công kích của Tuyết Lê, khuôn mặt tươi cười rực rỡ khiến Tuyết Lê chói cả mắt.
"Ngươi chết với ta, có gan thì đừng chạy. . . . . ."
"Tiểu Tuyết, ta quên nhắc nhở ngươi, nữ nhân nên nhu nhược ."
". . . . . ." Một tiếng gầm nhẹ từ nội thất truyền ra, chỉ nghe được một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong không khí.
★
Tự Thừa Ân năm thứ ba ngày một tháng mười hai sau ngày Phượng Lân quốc chủ cưới Lam Nguyệt công chúa Phượng Như Băng làm Tây Cung hoàng hậu. Tây Cung hoàng hậu vì được Hoàng được độc sủng gần như trở thành kình địch của tất cả nữ nhân trong hậu cung. Dĩ nhiên, những người này cũng không bao gồm Tô quý phi.
Dù sao Hoàng đế không phải ở Mạt Ương cung của Tây Cung hoàng hậu thì cũng ở Liên Trì cung của Tô quý phi, những phi tử khác bởi vì kiêng kỵ thân phận Tây Cung hoàng hậu và thế lực nhà Tô quý phi lại thêm vào Hoàng đế sủng ái mà không thể không thần phục.
Cùng năm, ngày hai mươi hai tháng mười hai, chỉ hai mươi ngày, ngự y truyền tin Tây Cung hoàng hậu Phượng Như Băng mang Long thai, chỉ một thoáng tin tức này truyền khắp cả hoàng cung Phượng Lân, ngay cả Hoàng đế vốn đang lâm triều nghe được tin vui thế là không chú ý đến triều thần vội vàng đích thân chạy về Mạt Ương cung.