"Bọn họ đều thua, vậy ngươi nói người nào thắng?" Tên râu quai nói là người tỉnh hồn đầu tiên, không nhịn được hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi.
"Dĩ nhiên là Hoàng đế thắng." Thiếu niên tiêu sái mở quạt trên tay, tròng mắt rét lạnh đảo qua xung quanh, tất cả mọi người lúng túng thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được muốn nghe xem vị thiếu niên này có thể nói ra lý do gì, vì sao hắn dám khẳng định Hoàng đế sẽ thắng!
"Lão tử đánh cuộc là Tô quý phi và Tây Cung hoàng hậu, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Gã mặt sẹo không nhẫn nại phỉ nhổ một tiếng.
"Đúng vậy, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Tên râu quai nón cũng gia nhập hàng ngũ, đứng chung trận tuyến với gã mặt sẹo.
Thiếu niên lạnh lùng cười một tiếng, như băng tuyết nở rộ: "Mặc kệ là Tây Cung hoàng hậu hay Tô quý phi cũng được, lợi ích của các nàng đều nằm trong tay Hoàng đế? Đứa bé họ sinh ra là của ai? Còn không phải là Hoàng đế. Nếu Hoàng thượng không muốn họ thắng không để cho họ sinh, các ngươi nói còn ai có thể thắng? Cho nên ta đánh cuộc các nàng ấy đều thua."
Tiếng thiếu niên vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, loại logic này, dường như không đúng lắm. . . . . .
Vậy mà, thiếu niên cũng không chờ bọn hắn kịp phản ứng, lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt của hắn sắc bén quét chung quanh một vòng, nói với người thư đồng ở đằng sau: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi."
"Vâng" Tiểu thư đồng đáp một tiếng, nhắm mắt đuổi theo bước chân của thiếu niên, ánh mắt thoáng hiện lên sự khủng hoảng.
Mà hai người cải trang thành nam tử chính là Mộc Ly và Tuyết Lê, đừng hỏi họ làm sao trốn ra khỏi Hành cung, chỉ cần Anh Mộc Ly cố ý, chỉ vài tên ám vệ tính là gì? Một Trần Tuyệt ngăn được nàng ư?
Sở dĩ nàng tin tưởng hắn, hơn nữa còn đợi ở hành cung hai tháng, hoàn toàn là do chính nàng nguyện ý, vậy mà hôm nay mắt thấy thời hạn đã qua, nhưng. . . . . .
Mộc Ly cũng không biết vì sao khi nhìn thấy mấy con ma cờ bạc lấy việc này ra đánh cuộc lại tức giận như vậy, nàng yêu hắn, giữ vững tâm. Cho nên nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn cưới người khác là do có nỗi khổ tâm của mình, cũng không tin tưởng hắn đã thay lòng.
"Bọn họ đều thua, vậy ngươi nói người nào thắng?" Tên râu quai nói là người tỉnh hồn đầu tiên, không nhịn được hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người muốn hỏi.
"Dĩ nhiên là Hoàng đế thắng." Thiếu niên tiêu sái mở quạt trên tay, tròng mắt rét lạnh đảo qua xung quanh, tất cả mọi người lúng túng thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai vẫn không nhịn được muốn nghe xem vị thiếu niên này có thể nói ra lý do gì, vì sao hắn dám khẳng định Hoàng đế sẽ thắng!
"Lão tử đánh cuộc là Tô quý phi và Tây Cung hoàng hậu, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Gã mặt sẹo không nhẫn nại phỉ nhổ một tiếng.
"Đúng vậy, tại sao Hoàng đế sẽ thắng?" Tên râu quai nón cũng gia nhập hàng ngũ, đứng chung trận tuyến với gã mặt sẹo.
Thiếu niên lạnh lùng cười một tiếng, như băng tuyết nở rộ: "Mặc kệ là Tây Cung hoàng hậu hay Tô quý phi cũng được, lợi ích của các nàng đều nằm trong tay Hoàng đế? Đứa bé họ sinh ra là của ai? Còn không phải là Hoàng đế. Nếu Hoàng thượng không muốn họ thắng không để cho họ sinh, các ngươi nói còn ai có thể thắng? Cho nên ta đánh cuộc các nàng ấy đều thua."
Tiếng thiếu niên vừa dứt, mọi người hai mặt nhìn nhau, loại logic này, dường như không đúng lắm. . . . . .
Vậy mà, thiếu niên cũng không chờ bọn hắn kịp phản ứng, lạnh lùng khẽ hừ, ánh mắt của hắn sắc bén quét chung quanh một vòng, nói với người thư đồng ở đằng sau: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi."
"Vâng" Tiểu thư đồng đáp một tiếng, nhắm mắt đuổi theo bước chân của thiếu niên, ánh mắt thoáng hiện lên sự khủng hoảng.
Mà hai người cải trang thành nam tử chính là Mộc Ly và Tuyết Lê, đừng hỏi họ làm sao trốn ra khỏi Hành cung, chỉ cần Anh Mộc Ly cố ý, chỉ vài tên ám vệ tính là gì? Một Trần Tuyệt ngăn được nàng ư?
Sở dĩ nàng tin tưởng hắn, hơn nữa còn đợi ở hành cung hai tháng, hoàn toàn là do chính nàng nguyện ý, vậy mà hôm nay mắt thấy thời hạn đã qua, nhưng. . . . . .
Mộc Ly cũng không biết vì sao khi nhìn thấy mấy con ma cờ bạc lấy việc này ra đánh cuộc lại tức giận như vậy, nàng yêu hắn, giữ vững tâm. Cho nên nàng tình nguyện lựa chọn tin tưởng hắn, tin tưởng hắn cưới người khác là do có nỗi khổ tâm của mình, cũng không tin tưởng hắn đã thay lòng.