Chẳng lẽ hai tháng chờ đợi, đổi lấy chính là hoàng thượng thành thân với người khác sao?
"Tiểu Tuyết, ta không sao." Hai đầu lông mày xoắn lại, Mộc Ly lắc đầu một cái, cố gắng không để Tuyết Lê lo lắng cho mình.
"Thật sự không sao à. . . . . ." Sợ là có chuyện cũng sẽ im lặng thôi, tiểu thư của nàng rất kiên cường nhất định sẽ không sao, Tuyết Lê chỉ có thể nghĩ như vậy để an ủi mình.
"Không có việc gì, chúng ta đi." Kéo kéo khóe miệng, Mộc Ly muốn cười, nhưng cảm thấy miễn cưỡng, dứt khoát giữ nguyên như cũ.
"Chúng ta đi đâu?" Tuyết Lê hỏi, suy nghĩ vẫn còn ở chuyện thương tâm của Mộc Ly.
Mộc Ly cười nhạt, nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, giọng nàng mỏng nhẹ, lại phun ra hai chữ kiên quyết: "Hoàng cung."
Mặc kệ như thế nào, mặc kệ chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, Mộc Ly nghĩ, nàng đều nên đi hỏi rõ. Cho dù chết cũng phải cho nàng chết rõ ràng? Huống chi, nàng thật sự không tin trong thời gian ngắn như vậy hắn đã thay lòng.
Hết thảy, đợi nàng đến hoàng cung, bí ẩn tự nhiên cũng sẽ được phơi bày rõ ràng.
Tuyết Lê không nói gì cùng Mộc Ly đi vào đám người, trong tiềm thức nàng hi vọng Mộc Ly có thể biết được sự thật, như vậy đều tốt đối với tất cả mọi người.
"Phấn bột nước thượng hạng, chỉ bán 9 văn tiền một hộp."
"Ngọc phỉ thúy, trâm bạc đồ trang sức, mọi người tới xem nào."
"Bán cả tranh mỹ nhân, đây là dung mạo của Tây Cung hoàng hậu, ơ, vị khách quan kia. . . . . ."
Đường phố Phượng đô phồn hoa náo nhiệt, trên đường người bán hàng rong ra sức hét lớn chào mời hàng hóa nhà mình. Mộc Ly mặc một bộ quần áo màu đen trộn lẫn trong đám người. Tuyết Lê nhắm mắt đuổi theo sau lưng nàng, chỉ sợ mình bị lạc, đang đi, đột ngột trước mặt Mộc Ly không đi nữa, nàng chỉ bình tĩnh nhìn về một phương hướng ngẩn người.
Tuyết Lê dừng bước lại, theo ánh mắt Mộc Ly nhìn sang, chỉ thấy một ông già bán tranh đang cùng mấy người mua tranh thảo luận vấn đề gì đó.
"Ly Ly?" Tuyết Lê từ phía sau đẩy Mộc Ly một cái, nàng không hiểu cái này thì có cái gì đẹp mắt, không phải một ông lão bán tranh thôi à?
Mộc Ly sửng sốt, hai tay rũ xuống bên hông không tự chủ khẩn trương, môi dưới cũng bị nàng cắn mạnh, hiện tại trong lòng nàng vẫn luôn không ngừng đấu tranh, muốn đi qua sao? Muốn xem bức vẽ đó sao?
Chẳng lẽ hai tháng chờ đợi, đổi lấy chính là hoàng thượng thành thân với người khác sao?
"Tiểu Tuyết, ta không sao." Hai đầu lông mày xoắn lại, Mộc Ly lắc đầu một cái, cố gắng không để Tuyết Lê lo lắng cho mình.
"Thật sự không sao à. . . . . ." Sợ là có chuyện cũng sẽ im lặng thôi, tiểu thư của nàng rất kiên cường nhất định sẽ không sao, Tuyết Lê chỉ có thể nghĩ như vậy để an ủi mình.
"Không có việc gì, chúng ta đi." Kéo kéo khóe miệng, Mộc Ly muốn cười, nhưng cảm thấy miễn cưỡng, dứt khoát giữ nguyên như cũ.
"Chúng ta đi đâu?" Tuyết Lê hỏi, suy nghĩ vẫn còn ở chuyện thương tâm của Mộc Ly.
Mộc Ly cười nhạt, nhưng chỉ là vẻ bên ngoài, giọng nàng mỏng nhẹ, lại phun ra hai chữ kiên quyết: "Hoàng cung."
Mặc kệ như thế nào, mặc kệ chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, Mộc Ly nghĩ, nàng đều nên đi hỏi rõ. Cho dù chết cũng phải cho nàng chết rõ ràng? Huống chi, nàng thật sự không tin trong thời gian ngắn như vậy hắn đã thay lòng.
Hết thảy, đợi nàng đến hoàng cung, bí ẩn tự nhiên cũng sẽ được phơi bày rõ ràng.
Tuyết Lê không nói gì cùng Mộc Ly đi vào đám người, trong tiềm thức nàng hi vọng Mộc Ly có thể biết được sự thật, như vậy đều tốt đối với tất cả mọi người.
"Phấn bột nước thượng hạng, chỉ bán văn tiền một hộp."
"Ngọc phỉ thúy, trâm bạc đồ trang sức, mọi người tới xem nào."
"Bán cả tranh mỹ nhân, đây là dung mạo của Tây Cung hoàng hậu, ơ, vị khách quan kia. . . . . ."
Đường phố Phượng đô phồn hoa náo nhiệt, trên đường người bán hàng rong ra sức hét lớn chào mời hàng hóa nhà mình. Mộc Ly mặc một bộ quần áo màu đen trộn lẫn trong đám người. Tuyết Lê nhắm mắt đuổi theo sau lưng nàng, chỉ sợ mình bị lạc, đang đi, đột ngột trước mặt Mộc Ly không đi nữa, nàng chỉ bình tĩnh nhìn về một phương hướng ngẩn người.
Tuyết Lê dừng bước lại, theo ánh mắt Mộc Ly nhìn sang, chỉ thấy một ông già bán tranh đang cùng mấy người mua tranh thảo luận vấn đề gì đó.
"Ly Ly?" Tuyết Lê từ phía sau đẩy Mộc Ly một cái, nàng không hiểu cái này thì có cái gì đẹp mắt, không phải một ông lão bán tranh thôi à?
Mộc Ly sửng sốt, hai tay rũ xuống bên hông không tự chủ khẩn trương, môi dưới cũng bị nàng cắn mạnh, hiện tại trong lòng nàng vẫn luôn không ngừng đấu tranh, muốn đi qua sao? Muốn xem bức vẽ đó sao?