Tim đau nhói như bị ai sát muối, bóp đến nghẹt thở, như có như không nhưng lại đủ hủy diệt cả bầu trời nho nhỏ của Mộc Ly.
Nàng nghĩ, long trời lở đất cũng không bằng cái này, nàng nghĩ, bị Thiên Lôi nện trúng cũng không hơn cái này, nàng nghĩ. . . . . .
Trong ánh mắt dâng lên một tầng hơi nước, hai tay nàng yếu ớt bắm chặt lề bức tranh, móng tay xuyên qua tờ giấy cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nàng cúi đầu nhìn bức vẽ, nhìn nhìn, đột nhiên không biết vì sao không nhìn thấy rõ hình ảnh trong tranh.
Nàng không thấy rõ, nàng thật không thấy rõ. . . . . .
Muốn nàng làm sao để tin tưởng sự thực này đây, muốn nàng làm sao để tiếp nhận sau những gì bỏ ra chỉ đổi lại đau thương. Mộc Ly thậm chí nghe được tiếng tim mình vỡ tan nát ở lồng ngực, tiếp theo một cái chày nặng nề đập xuống, đến nổi ngay cả hồi âm cũng không có.
Nó giống như một cái động không đáy, ngươi nhìn không biết nó sâu bao nhiêu, chỉ biết bản thân không ngừng bị vùi lấp vào bên trong, càng giãy dụa chỉ làm mình hãm càng sâu hơn, không thể xoay người, ngươi đành phải trơ mắt nhìn mình từng bước rơi vào vực sâu tử vong, sau đó ngạt thở mà chết.
Thì ra, hắn không có phản bội, không có thay lòng, Mộc Ly cũng đã sớm nói, một người si tình như vậy làm sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?
Hắn thật sự không hề thay đổi, hắn chẳng qua tìm được ‘nàng’, tìm được người hắn coi như báo vật, tìm được Nguyệt Như Băng chân chính, không. . . Chính xác mà nói là Phượng Nguyệt Băng.
Mà nàng chỉ là thế thân, cũng đã đến lúc nên rút lui. Hiện giờ nàng còn lý do gì để đi hoàng cung chất vấn hắn?
Trong cơ thể không biết có cái gì đó đang quay cuồng, đảo lộn lục phủ ngũ tạng của Mộc Ly, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi xông tới cổ họng. Mộc Ly cố gắng muốn áp chế nó xuống, không ngờ lại càng dâng trào dữ dội hơn.
Cuối cùng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, bắn tung tóe lên bức tranh trên tay và cẩm bào đen nhánh thêu hoa văn tối màu của Mộc Ly.
"Ly Ly. . . . . ." Tiếng Tuyết Lê từ bên người vang lên, run rẩy trộn lẫn sự sợ hãi và lo lắng.
Tim đau nhói như bị ai sát muối, bóp đến nghẹt thở, như có như không nhưng lại đủ hủy diệt cả bầu trời nho nhỏ của Mộc Ly.
Nàng nghĩ, long trời lở đất cũng không bằng cái này, nàng nghĩ, bị Thiên Lôi nện trúng cũng không hơn cái này, nàng nghĩ. . . . . .
Trong ánh mắt dâng lên một tầng hơi nước, hai tay nàng yếu ớt bắm chặt lề bức tranh, móng tay xuyên qua tờ giấy cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nàng cúi đầu nhìn bức vẽ, nhìn nhìn, đột nhiên không biết vì sao không nhìn thấy rõ hình ảnh trong tranh.
Nàng không thấy rõ, nàng thật không thấy rõ. . . . . .
Muốn nàng làm sao để tin tưởng sự thực này đây, muốn nàng làm sao để tiếp nhận sau những gì bỏ ra chỉ đổi lại đau thương. Mộc Ly thậm chí nghe được tiếng tim mình vỡ tan nát ở lồng ngực, tiếp theo một cái chày nặng nề đập xuống, đến nổi ngay cả hồi âm cũng không có.
Nó giống như một cái động không đáy, ngươi nhìn không biết nó sâu bao nhiêu, chỉ biết bản thân không ngừng bị vùi lấp vào bên trong, càng giãy dụa chỉ làm mình hãm càng sâu hơn, không thể xoay người, ngươi đành phải trơ mắt nhìn mình từng bước rơi vào vực sâu tử vong, sau đó ngạt thở mà chết.
Thì ra, hắn không có phản bội, không có thay lòng, Mộc Ly cũng đã sớm nói, một người si tình như vậy làm sao có thể dễ dàng thay đổi chứ?
Hắn thật sự không hề thay đổi, hắn chẳng qua tìm được ‘nàng’, tìm được người hắn coi như báo vật, tìm được Nguyệt Như Băng chân chính, không. . . Chính xác mà nói là Phượng Nguyệt Băng.
Mà nàng chỉ là thế thân, cũng đã đến lúc nên rút lui. Hiện giờ nàng còn lý do gì để đi hoàng cung chất vấn hắn?
Trong cơ thể không biết có cái gì đó đang quay cuồng, đảo lộn lục phủ ngũ tạng của Mộc Ly, tựa hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi xông tới cổ họng. Mộc Ly cố gắng muốn áp chế nó xuống, không ngờ lại càng dâng trào dữ dội hơn.
Cuối cùng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, bắn tung tóe lên bức tranh trên tay và cẩm bào đen nhánh thêu hoa văn tối màu của Mộc Ly.
"Ly Ly. . . . . ." Tiếng Tuyết Lê từ bên người vang lên, run rẩy trộn lẫn sự sợ hãi và lo lắng.