Chứng kiến Tuyết Lê bị người áo đen bóp cổ nghẹn đến đỏ mặt, Mộc Ly nổi giận đùng đùng, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa mới so chiếu với mình, hiện tại đang miễn cưỡng dựa vào nam tử đeo mặt nạ, hận không thể trừng cho hắn thủng lỗ to, nhưng ngại vì Tuyết Lê nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi có nhìn thấy ta uy hiếp người nào không?" Nam tử nhún nhún vai, nhìn Mộc Ly tức giận tăng cao, con ngươi màu lam chợt hiện lên sự trêu tức.
"Chẳng lẽ con hắc cẩu này không phải là thủ hạ của ngươi sao?" Mộc Ly cười nhạt, từ không trung đáp xuống mặt đất, miệng cũng không ngừng châm biếm.
Nụ cười nơi khóe miệng nam tử càng sâu hơn: "Đương nhiên, nhưng ngươi có nhìn thấy ta uy hiếp người nào không?"
"Nếu con hắc cẩu này là thủ hạ của ngươi, dĩ nhiên không thoát được quan hệ với chủ tử của nó rồi." Mộc Ly mở miệng một tiếng hắc cẩu, khiến thân thể tên bóp Tuyết Lê cùng với những người áo đen khác không cầm được run rẩy, cực lực đè nén tức giận. Vì vậy, hắc cẩu nào đó rất không cẩn thận tang thêm lực tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lê cũng từ từ đỏ lên.
Mộc Ly cắn răng một cái, thấy sắc mặt Tuyết Lê tím tái, lời nói sắp sửa thốt ra nuốt trở lại trong bụng.
Thân thể của nàng cũng bởi vì tức giận mà run rẩy liên tục, chứng tỏ nang đang mất kiềm chế, nếu không làm sao bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
"Rất lạnh à? Sao ngươi run dữ vậy?" Nam tử mang mặt nạ lạnh nhạt hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cũng không nhìn ra ý đồ gì.
"Hơi lạnh." Mộc Ly cắn răng, không thể làm gì khác hơn là hùa theo hắn.
"Ồ. . . vậy Bổn vương sẽ hy sinh vì mỹ nhân." Dứt lời, nam tử cởi áo choàng trên người mình ra ưu nhã ung dung đưa cho Mộc Ly.
"Rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì?" Né tránh chiếc áo choàng đưa tới, gương mặt Mộc Ly tái nhợt, đôi mắt óng ánh như lưu ly, chứa đầy sự lạnh lẽo.
Mọi thứ đến quá đột ngột, khiến Mộc Ly có chút ứng phó không kịp, nàng tự hỏi người mình đắc tội chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay, như vậy những người này là người phương nào phái tới đây?
Mục đích là gì? Tại sao cố tình xuất hiện đúng lúc nàng xuất cung.
"Không phải ngươi nói lạnh sao? Bổn vương chỉ tốt bụng đưa áo choàng cho ngươi." Ánh mắt nam tử mang mặt nạ sắc bén, ngón tay trắng noãn lướt qua gương mặt mảnh khảnh của Tuyết Lê, tỉ mỉ khoác áo choàng trên người Mộc Ly.
Chứng kiến Tuyết Lê bị người áo đen bóp cổ nghẹn đến đỏ mặt, Mộc Ly nổi giận đùng đùng, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa mới so chiếu với mình, hiện tại đang miễn cưỡng dựa vào nam tử đeo mặt nạ, hận không thể trừng cho hắn thủng lỗ to, nhưng ngại vì Tuyết Lê nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi có nhìn thấy ta uy hiếp người nào không?" Nam tử nhún nhún vai, nhìn Mộc Ly tức giận tăng cao, con ngươi màu lam chợt hiện lên sự trêu tức.
"Chẳng lẽ con hắc cẩu này không phải là thủ hạ của ngươi sao?" Mộc Ly cười nhạt, từ không trung đáp xuống mặt đất, miệng cũng không ngừng châm biếm.
Nụ cười nơi khóe miệng nam tử càng sâu hơn: "Đương nhiên, nhưng ngươi có nhìn thấy ta uy hiếp người nào không?"
"Nếu con hắc cẩu này là thủ hạ của ngươi, dĩ nhiên không thoát được quan hệ với chủ tử của nó rồi." Mộc Ly mở miệng một tiếng hắc cẩu, khiến thân thể tên bóp Tuyết Lê cùng với những người áo đen khác không cầm được run rẩy, cực lực đè nén tức giận. Vì vậy, hắc cẩu nào đó rất không cẩn thận tang thêm lực tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lê cũng từ từ đỏ lên.
Mộc Ly cắn răng một cái, thấy sắc mặt Tuyết Lê tím tái, lời nói sắp sửa thốt ra nuốt trở lại trong bụng.
Thân thể của nàng cũng bởi vì tức giận mà run rẩy liên tục, chứng tỏ nang đang mất kiềm chế, nếu không làm sao bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
"Rất lạnh à? Sao ngươi run dữ vậy?" Nam tử mang mặt nạ lạnh nhạt hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cũng không nhìn ra ý đồ gì.
"Hơi lạnh." Mộc Ly cắn răng, không thể làm gì khác hơn là hùa theo hắn.
"Ồ. . . vậy Bổn vương sẽ hy sinh vì mỹ nhân." Dứt lời, nam tử cởi áo choàng trên người mình ra ưu nhã ung dung đưa cho Mộc Ly.
"Rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì?" Né tránh chiếc áo choàng đưa tới, gương mặt Mộc Ly tái nhợt, đôi mắt óng ánh như lưu ly, chứa đầy sự lạnh lẽo.
Mọi thứ đến quá đột ngột, khiến Mộc Ly có chút ứng phó không kịp, nàng tự hỏi người mình đắc tội chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay, như vậy những người này là người phương nào phái tới đây?
Mục đích là gì? Tại sao cố tình xuất hiện đúng lúc nàng xuất cung.
"Không phải ngươi nói lạnh sao? Bổn vương chỉ tốt bụng đưa áo choàng cho ngươi." Ánh mắt nam tử mang mặt nạ sắc bén, ngón tay trắng noãn lướt qua gương mặt mảnh khảnh của Tuyết Lê, tỉ mỉ khoác áo choàng trên người Mộc Ly.