Rõ ràng người ở biệt uyển đã sớm chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi người của Tả Thương Tà dẫn Mộc Ly tới, lập tức đưa nàng vào trong mật thất.
Mảnh vải đen trên mặt cũng bị lột xuống trong lúc đó, thời gian dài tối tăm chẳng hưởng gì đến Mộc Ly. Ngược lại, nàng còn rất dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Bởi vì nàng, đã sớm quen với loại tình huống này, cho nên cũng không có cảm xúc gì, cho dù có cũng bị nàng nuốt xuống dưới bụng rồi.
Trước mắt, người áo đen mặt không biểu cảm nhìn nàng, Mộc Ly ngẩng đầu, hơi cựa quậy cơ thể mềm như bông liếc hắn một cái, đôi mắt trống rỗng bình tĩnh. Tiếp theo nàng lại như không có chuyện gì rũ mắt xuống, môi phấn nộn nâng lên độ cong mỉa mai.
Người áo đen cũng không ở lâu, xoay người rời đi, cửa đá trong nháy mắt mở ra khép lại, để mình Mộc Ly lẻ loi trơ trọi.
Mộc Ly bị nhốt, nhốt ở trong mật thất tối tăm, hơn nữa cuộc sống cơ bản nhất cũng bị thuốc hạn chế.
Nghe cửa đá nặng nề đóng một tiếng, Mộc Ly cười chua sót, dường như nỗi khổ ảnh hưởng đến trong lòng, ngay cả dạ dày cũng không ức chế được co quắp. . . . . .
Thực ra trước kia, nàng cũng đã từng chật vật như vậy, thậm chí còn nhếch nhác hơn hiện tại.
Chỉ là, có lẽ lâu lắm rồi, rất lâu không vất vả như thế nữa?
Có phải ngay cả mình cũng mau quên, vì vậy bây giờ mới có thể đắc ý vênh váo?
Anh Mộc Ly ơi Anh Mộc Ly, nếu nói thế giới này còn có một người thật lòng đối đãi ngươi, như vậy giờ phút này có phải mình sẽ không cảm thấy tuyệt vọng lẫn cô độc như vậy không.
Nó ăn sâu vào xương, không chết không thôi, từ ngàn năm trước mang tới ngàn năm sau. Chẳng qua tại sao đổi thân thể rồi mà vẫn chạy không thoát khỏi số mạng này?
Chẳng lẽ muốn nàng chết mới có thể bỏ qua sao?
Nếu muốn nàng chết, vì sao lại hao tốn sức lực để cho nàng sống lại. . . . . .
Đầu gục sâu trước ngực, tóc đen lộn xộn rũ xuống trên đất phản xạ ra sáng bóng như mực. Hai bàn tay Mộc Ly níu chặt lấy vạt áo, gân xanh hiện ra trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, toàn thân nàng không ức chế được run rẩy, chỗ sâu nhất trong cổ họng khô khốc giống như bị chèn bông vải vào.
Rõ ràng người ở biệt uyển đã sớm chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi người của Tả Thương Tà dẫn Mộc Ly tới, lập tức đưa nàng vào trong mật thất.
Mảnh vải đen trên mặt cũng bị lột xuống trong lúc đó, thời gian dài tối tăm chẳng hưởng gì đến Mộc Ly. Ngược lại, nàng còn rất dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Bởi vì nàng, đã sớm quen với loại tình huống này, cho nên cũng không có cảm xúc gì, cho dù có cũng bị nàng nuốt xuống dưới bụng rồi.
Trước mắt, người áo đen mặt không biểu cảm nhìn nàng, Mộc Ly ngẩng đầu, hơi cựa quậy cơ thể mềm như bông liếc hắn một cái, đôi mắt trống rỗng bình tĩnh. Tiếp theo nàng lại như không có chuyện gì rũ mắt xuống, môi phấn nộn nâng lên độ cong mỉa mai.
Người áo đen cũng không ở lâu, xoay người rời đi, cửa đá trong nháy mắt mở ra khép lại, để mình Mộc Ly lẻ loi trơ trọi.
Mộc Ly bị nhốt, nhốt ở trong mật thất tối tăm, hơn nữa cuộc sống cơ bản nhất cũng bị thuốc hạn chế.
Nghe cửa đá nặng nề đóng một tiếng, Mộc Ly cười chua sót, dường như nỗi khổ ảnh hưởng đến trong lòng, ngay cả dạ dày cũng không ức chế được co quắp. . . . . .
Thực ra trước kia, nàng cũng đã từng chật vật như vậy, thậm chí còn nhếch nhác hơn hiện tại.
Chỉ là, có lẽ lâu lắm rồi, rất lâu không vất vả như thế nữa?
Có phải ngay cả mình cũng mau quên, vì vậy bây giờ mới có thể đắc ý vênh váo?
Anh Mộc Ly ơi Anh Mộc Ly, nếu nói thế giới này còn có một người thật lòng đối đãi ngươi, như vậy giờ phút này có phải mình sẽ không cảm thấy tuyệt vọng lẫn cô độc như vậy không.
Nó ăn sâu vào xương, không chết không thôi, từ ngàn năm trước mang tới ngàn năm sau. Chẳng qua tại sao đổi thân thể rồi mà vẫn chạy không thoát khỏi số mạng này?
Chẳng lẽ muốn nàng chết mới có thể bỏ qua sao?
Nếu muốn nàng chết, vì sao lại hao tốn sức lực để cho nàng sống lại. . . . . .
Đầu gục sâu trước ngực, tóc đen lộn xộn rũ xuống trên đất phản xạ ra sáng bóng như mực. Hai bàn tay Mộc Ly níu chặt lấy vạt áo, gân xanh hiện ra trên ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, toàn thân nàng không ức chế được run rẩy, chỗ sâu nhất trong cổ họng khô khốc giống như bị chèn bông vải vào.