“Đứng dậy đi nha đầu, đừng có giả chết nữa”. Minh Vương bất mãn nhắc nhở một câu, vươn một chân thận trọng đá đá cái chân nhỏ của thiếu nữ, nhưng lại không sử dụng đến nửa phần sức lực.
Thiếu nữ tuyệt sắc nằm trên đất vẫn như cũ nhắm chặt mắt không có bất kì phản ứng nào, dường như lúc này cho dù lửa có cháy đến nơi nàng cũng sẽ không động đậy nửa phân.
Minh Vương nhìn thiếu nữ trước mặt vẫn luôn nằm như người chết, lại bất mãn cong môi lên: “Xú nha đầu, giả chết trước mặt bổn vương, ngươi là người đầu tiên đó! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn không đứng dậy ta đi à nha”. Vừa nói Minh Vương vừa làm bộ bỏ đi, còn thiếu nữ thuyệt sắc mắt vốn đang đóng chặt giờ lại đột nhiên mở to ra.
Chớp chớp đôi mắt to, Anh Mộc Ly mở mắt nhìn quét qua một vòng hoàn cảnh xung quanh, cái miệng nhỏ phấn nộn bất mãn dẩu lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Minh Vương bằng một ánh mắt căm tức quát: “Minh Vương thối tha, Minh Vương đáng chết, ông nha, mau đưa ta trở về, hoặc là để ta đầu thai, ta không nuốn phải đối mặt với con ngựa đực Hoàng đế lạnh lùng vô tình đó nữa đâu!” Cảm giác bị người bóp cổ hít thở không thông, chẳng có gì dễ chịu cả.
Ha hả cười gượng hai tiếng, vẻ mặt Minh Vương khinh thường nhìn Mộc Ly, đá lông mi nói: “Ha ha… không ngờ nha đầu ngươi lại có lá gan nhỏ như vậy, ta thật nhìn lầm ngươi rồi, không nghĩ tới một Hoàng đế phàm trần đã khiến cho ngươi sợ thành như vậy rồi, ai …” Vừa nói, Minh Vương còn lắc đầu như để biểu trưng, biểu thị lão đúng là đã nhìn lầm người rồi.
Tinh thần quật cường của Mộc Ly bị Minh Vương kích cho nổi lên, nàng nhảy thẳng từ trên mặt đắt đến trước mặt Minh Vương, túm lấy cổ áo Minh Vương vẫn còn đang lắc đầu, cũng đá lông mi một cái khinh thường: “Ông có mục đích gì thì nói thẳng ra, đừng có dùng kế khích tướng với ta, bổn cô nãi nãi không mắc lừa ông đâu!” Hừ ~ Trò vặt này mà cũng lôi ra chơi với Anh Mộc Ly ta, còn non lắm.
“Ai… Nha đầu, thiên cơ bất khả lộ, thời gian đến rồi ngươi tự khắc sẽ biết”. Minh Vương bị nhìn thấu tâm tư có chút lúng túng. Nhưng vẫn cố sống cố chết giữ bí mật thiên cơ bất khả lộ, vừa nói còn không quên rút nửa bên cổ áo từ ma trảo của Mộc Ly ra.
Mộc Ly thất bại ngồi bệt xuống đất, trong lòng trở nên phức tạp hỗn độn. Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc là gặp được cái “vận may” gì mà chọc phải lão Minh Vương thối này. Hơn nữa còn khiến cho linh hồn nàng sống lại xuyên không vào thân thể của Nhan Khuynh Thành. Trong sâu xa nàng luôn cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Đối với tất cả những chuyện mà nàng còn chưa biết ở Phượng Lân quốc, luôn làm cho nàng cảm thấy bất an.
“Đứng dậy đi nha đầu, đừng có giả chết nữa”. Minh Vương bất mãn nhắc nhở một câu, vươn một chân thận trọng đá đá cái chân nhỏ của thiếu nữ, nhưng lại không sử dụng đến nửa phần sức lực.
Thiếu nữ tuyệt sắc nằm trên đất vẫn như cũ nhắm chặt mắt không có bất kì phản ứng nào, dường như lúc này cho dù lửa có cháy đến nơi nàng cũng sẽ không động đậy nửa phân.
Minh Vương nhìn thiếu nữ trước mặt vẫn luôn nằm như người chết, lại bất mãn cong môi lên: “Xú nha đầu, giả chết trước mặt bổn vương, ngươi là người đầu tiên đó! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn không đứng dậy ta đi à nha”. Vừa nói Minh Vương vừa làm bộ bỏ đi, còn thiếu nữ thuyệt sắc mắt vốn đang đóng chặt giờ lại đột nhiên mở to ra.
Chớp chớp đôi mắt to, Anh Mộc Ly mở mắt nhìn quét qua một vòng hoàn cảnh xung quanh, cái miệng nhỏ phấn nộn bất mãn dẩu lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Minh Vương bằng một ánh mắt căm tức quát: “Minh Vương thối tha, Minh Vương đáng chết, ông nha, mau đưa ta trở về, hoặc là để ta đầu thai, ta không nuốn phải đối mặt với con ngựa đực Hoàng đế lạnh lùng vô tình đó nữa đâu!” Cảm giác bị người bóp cổ hít thở không thông, chẳng có gì dễ chịu cả.
Ha hả cười gượng hai tiếng, vẻ mặt Minh Vương khinh thường nhìn Mộc Ly, đá lông mi nói: “Ha ha… không ngờ nha đầu ngươi lại có lá gan nhỏ như vậy, ta thật nhìn lầm ngươi rồi, không nghĩ tới một Hoàng đế phàm trần đã khiến cho ngươi sợ thành như vậy rồi, ai …” Vừa nói, Minh Vương còn lắc đầu như để biểu trưng, biểu thị lão đúng là đã nhìn lầm người rồi.
Tinh thần quật cường của Mộc Ly bị Minh Vương kích cho nổi lên, nàng nhảy thẳng từ trên mặt đắt đến trước mặt Minh Vương, túm lấy cổ áo Minh Vương vẫn còn đang lắc đầu, cũng đá lông mi một cái khinh thường: “Ông có mục đích gì thì nói thẳng ra, đừng có dùng kế khích tướng với ta, bổn cô nãi nãi không mắc lừa ông đâu!” Hừ ~ Trò vặt này mà cũng lôi ra chơi với Anh Mộc Ly ta, còn non lắm.
“Ai… Nha đầu, thiên cơ bất khả lộ, thời gian đến rồi ngươi tự khắc sẽ biết”. Minh Vương bị nhìn thấu tâm tư có chút lúng túng. Nhưng vẫn cố sống cố chết giữ bí mật thiên cơ bất khả lộ, vừa nói còn không quên rút nửa bên cổ áo từ ma trảo của Mộc Ly ra.
Mộc Ly thất bại ngồi bệt xuống đất, trong lòng trở nên phức tạp hỗn độn. Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc là gặp được cái “vận may” gì mà chọc phải lão Minh Vương thối này. Hơn nữa còn khiến cho linh hồn nàng sống lại xuyên không vào thân thể của Nhan Khuynh Thành. Trong sâu xa nàng luôn cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Đối với tất cả những chuyện mà nàng còn chưa biết ở Phượng Lân quốc, luôn làm cho nàng cảm thấy bất an.