"Có chuyện gì cần Tuyết Lê giúp, Tuyết Lê nhất định dốc hết sinh mạng." Quỳ thẳng, Tuyết Lê ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn người trước mặt, ánh mắt kia quật cường hòa cùng sự quyết tuyệt.
Nếu như đã có lỗi với nàng ấy, không cầu xin tha thứ, chỉ cầu bồi thường.
Thở dài một tiếng, Mộc Ly cúi đầu, ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa mu bàn tay mình, nàng nhìn chằm chằm Tuyết Lê, con ngươi sáng chói như lưu ly thoáng qua một chút toan tính, đưa tay, hai cái tay đồng thời vội vàng nâng Tuyết Lê dậy, lòng bàn tay dùng lực kéo. Tuyết Lê bị Mộc Ly lôi lảo đảo một cái, theo quán tính kéo luôn Mộc Ly ngã xuống. Mộc Ly bị Tuyết Lê đè càng thêm vô lực, kết quả hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Lo lắng, Tuyết Lê dựa vào bản năng muốn ổn định người mình, tay bị Mộc Ly kéo không thể hoạt động, dường như bị cái gì đó đâm trúng, trong hoảng hốt, nhìn ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Mộc Ly, theo nàng đồng thời ngã xuống.
"Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?" Xoay người một cái, ngay lúc Tuyết Lê chưa kịp phản ứng, lưng của nàng đã đưa về phía cửa mật thất, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nắm Tuyết Lê, hai bàn tay Mộc Ly bám chặt vào ống tay áo rộng thùng thình, trong nháy mắt để xuống.
"Không có. . . Không có việc gì." Tuyết Lê chống lại ánh mắt Mộc Ly lo lắng mấp máy môi, sau đó thu hồi tay, không được tự nhiên cười trêu nói: "Ngươi đè nặng như thế, có lẽ không có chuyện gì rồi."
Mộc Ly nhếch môi, trên gương mặt tuyệt mỹ cười như không cười.
"Ta không có sức, ngươi đỡ ta lên đi." Chậm rãi từ trên người Tuyết Lê di chuyển, thân thể Mộc Ly mềm mại vô lực.
Không thể không nói, thuốc này của Tả Thương thật mạnh, chỉ động có hai ba cái, toàn thân nàng đã mệt lả, Mộc Ly không nhịn được hỏi thăm mấy lần tổ tông Tả Thương Tà trong lòng.
"Vậy. . . Được. . . . . ." Lòng bàn tay run rẩy, Tuyết Lê duỗi thẳng hai chân đứng dậy, nàng cẩn thận đỡ Mộc Ly lên giường, đôi môi hồng hào không còn chút máu.
Nặng nề thở ra một hơi, trán rịn mồ hôi, Mộc Ly tìm vị trí thoải mái ở trên giường ngồi xuống, không đợi Tuyết Lê nói gì, nàng đã mở miệng trước: "Tiểu Tuyết, ta nói rồi, ta và ngươi từng là bằng hữu, không cần làm quá mức vì ta. Ta không hi vọng tương lai ngươi quá mức khó khan nên mới đưa vật của phụ thân cho ngươi. Hơn nữa, ta giữ lại cũng không cần xài tới, đưa cho ngươi cũng hợp ý của mình, chẳng qua. . . . . ." Dừng một chút, hai mắt Mộc Ly lóe sáng, nàng nhìn Tuyết Lê sâu xa, tiếp tục cẩn thận nói: "Ngươi cứ sử dụng nó, nhưng cũng đừng phụ tấm lòng của ta."
"Có chuyện gì cần Tuyết Lê giúp, Tuyết Lê nhất định dốc hết sinh mạng." Quỳ thẳng, Tuyết Lê ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn người trước mặt, ánh mắt kia quật cường hòa cùng sự quyết tuyệt.
Nếu như đã có lỗi với nàng ấy, không cầu xin tha thứ, chỉ cầu bồi thường.
Thở dài một tiếng, Mộc Ly cúi đầu, ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa mu bàn tay mình, nàng nhìn chằm chằm Tuyết Lê, con ngươi sáng chói như lưu ly thoáng qua một chút toan tính, đưa tay, hai cái tay đồng thời vội vàng nâng Tuyết Lê dậy, lòng bàn tay dùng lực kéo. Tuyết Lê bị Mộc Ly lôi lảo đảo một cái, theo quán tính kéo luôn Mộc Ly ngã xuống. Mộc Ly bị Tuyết Lê đè càng thêm vô lực, kết quả hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Lo lắng, Tuyết Lê dựa vào bản năng muốn ổn định người mình, tay bị Mộc Ly kéo không thể hoạt động, dường như bị cái gì đó đâm trúng, trong hoảng hốt, nhìn ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Mộc Ly, theo nàng đồng thời ngã xuống.
"Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?" Xoay người một cái, ngay lúc Tuyết Lê chưa kịp phản ứng, lưng của nàng đã đưa về phía cửa mật thất, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nắm Tuyết Lê, hai bàn tay Mộc Ly bám chặt vào ống tay áo rộng thùng thình, trong nháy mắt để xuống.
"Không có. . . Không có việc gì." Tuyết Lê chống lại ánh mắt Mộc Ly lo lắng mấp máy môi, sau đó thu hồi tay, không được tự nhiên cười trêu nói: "Ngươi đè nặng như thế, có lẽ không có chuyện gì rồi."
Mộc Ly nhếch môi, trên gương mặt tuyệt mỹ cười như không cười.
"Ta không có sức, ngươi đỡ ta lên đi." Chậm rãi từ trên người Tuyết Lê di chuyển, thân thể Mộc Ly mềm mại vô lực.
Không thể không nói, thuốc này của Tả Thương thật mạnh, chỉ động có hai ba cái, toàn thân nàng đã mệt lả, Mộc Ly không nhịn được hỏi thăm mấy lần tổ tông Tả Thương Tà trong lòng.
"Vậy. . . Được. . . . . ." Lòng bàn tay run rẩy, Tuyết Lê duỗi thẳng hai chân đứng dậy, nàng cẩn thận đỡ Mộc Ly lên giường, đôi môi hồng hào không còn chút máu.
Nặng nề thở ra một hơi, trán rịn mồ hôi, Mộc Ly tìm vị trí thoải mái ở trên giường ngồi xuống, không đợi Tuyết Lê nói gì, nàng đã mở miệng trước: "Tiểu Tuyết, ta nói rồi, ta và ngươi từng là bằng hữu, không cần làm quá mức vì ta. Ta không hi vọng tương lai ngươi quá mức khó khan nên mới đưa vật của phụ thân cho ngươi. Hơn nữa, ta giữ lại cũng không cần xài tới, đưa cho ngươi cũng hợp ý của mình, chẳng qua. . . . . ." Dừng một chút, hai mắt Mộc Ly lóe sáng, nàng nhìn Tuyết Lê sâu xa, tiếp tục cẩn thận nói: "Ngươi cứ sử dụng nó, nhưng cũng đừng phụ tấm lòng của ta."
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 222
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Có chuyện gì cần Tuyết Lê giúp, Tuyết Lê nhất định dốc hết sinh mạng." Quỳ thẳng, Tuyết Lê ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn người trước mặt, ánh mắt kia quật cường hòa cùng sự quyết tuyệt.
Nếu như đã có lỗi với nàng ấy, không cầu xin tha thứ, chỉ cầu bồi thường.
Thở dài một tiếng, Mộc Ly cúi đầu, ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa mu bàn tay mình, nàng nhìn chằm chằm Tuyết Lê, con ngươi sáng chói như lưu ly thoáng qua một chút toan tính, đưa tay, hai cái tay đồng thời vội vàng nâng Tuyết Lê dậy, lòng bàn tay dùng lực kéo. Tuyết Lê bị Mộc Ly lôi lảo đảo một cái, theo quán tính kéo luôn Mộc Ly ngã xuống. Mộc Ly bị Tuyết Lê đè càng thêm vô lực, kết quả hai người lăn vài vòng trên mặt đất.
Lo lắng, Tuyết Lê dựa vào bản năng muốn ổn định người mình, tay bị Mộc Ly kéo không thể hoạt động, dường như bị cái gì đó đâm trúng, trong hoảng hốt, nhìn ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Mộc Ly, theo nàng đồng thời ngã xuống.
"Tiểu Tuyết, ngươi không sao chứ?" Xoay người một cái, ngay lúc Tuyết Lê chưa kịp phản ứng, lưng của nàng đã đưa về phía cửa mật thất, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nắm Tuyết Lê, hai bàn tay Mộc Ly bám chặt vào ống tay áo rộng thùng thình, trong nháy mắt để xuống.
"Không có. . . Không có việc gì." Tuyết Lê chống lại ánh mắt Mộc Ly lo lắng mấp máy môi, sau đó thu hồi tay, không được tự nhiên cười trêu nói: "Ngươi đè nặng như thế, có lẽ không có chuyện gì rồi."
Mộc Ly nhếch môi, trên gương mặt tuyệt mỹ cười như không cười.
"Ta không có sức, ngươi đỡ ta lên đi." Chậm rãi từ trên người Tuyết Lê di chuyển, thân thể Mộc Ly mềm mại vô lực.
Không thể không nói, thuốc này của Tả Thương thật mạnh, chỉ động có hai ba cái, toàn thân nàng đã mệt lả, Mộc Ly không nhịn được hỏi thăm mấy lần tổ tông Tả Thương Tà trong lòng.
"Vậy. . . Được. . . . . ." Lòng bàn tay run rẩy, Tuyết Lê duỗi thẳng hai chân đứng dậy, nàng cẩn thận đỡ Mộc Ly lên giường, đôi môi hồng hào không còn chút máu.
Nặng nề thở ra một hơi, trán rịn mồ hôi, Mộc Ly tìm vị trí thoải mái ở trên giường ngồi xuống, không đợi Tuyết Lê nói gì, nàng đã mở miệng trước: "Tiểu Tuyết, ta nói rồi, ta và ngươi từng là bằng hữu, không cần làm quá mức vì ta. Ta không hi vọng tương lai ngươi quá mức khó khan nên mới đưa vật của phụ thân cho ngươi. Hơn nữa, ta giữ lại cũng không cần xài tới, đưa cho ngươi cũng hợp ý của mình, chẳng qua. . . . . ." Dừng một chút, hai mắt Mộc Ly lóe sáng, nàng nhìn Tuyết Lê sâu xa, tiếp tục cẩn thận nói: "Ngươi cứ sử dụng nó, nhưng cũng đừng phụ tấm lòng của ta."