"Ngươi cho rằng đây là địa bàn của ai?" Vũ Tiêu Nhiên cười lạnh hỏi ngược lại, đừng quên, đây là địa bàn của hắn. Cho dù lúc ấy bị mê hoặc có thể không biết, nhưng sau đó suy nghĩ một chút chắc chắn sẽ có sơ hở. Tuy hắn không thích ngôi vị hoàng đế này, nhưng làm thì phải chịu trách nhiệm, vì vậy tất cả cũng coi như dưới sự ngầm đồng ý của hắn mà tiến hành.
"Ta cho là ngươi không biết." Giống như vô ý thức thốt lên một câu, Huyền Thanh nhếch đôi môi hơi tái nhợt, mình sắp đặt mọi thứ, lại không nghĩ rằng vẫn còn người thông minh ở phía sau.
Trần Tuyệt kinh ngạc, dù sao chuyện này hắn cũng có phần, khiến hắn khi nhìn thấy người sư đệ này có chút không được tự nhiên. Hiện tại biết Vũ Tiêu Nhiên phát hiện ra, ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
"Nói như vậy, ngươi cũng biết giao dịch giữa ta và Lam Nguyệt công chúa?" Gương mặt trải qua sự khiếp sợ ban đầu giờ đã khôi phục thần sắc. Giờ khắc này Huyền Thanh nhìn Vũ Tiêu Nhiên đầy mong chờ, hy vọng vị quân chủ nọ không cần thông minh như vậy.
Vũ Tiêu Nhiên cười lạnh, môi mỏng nhếch lên, hết sức tà mị hỏi ngược lại: "Ngươi nói là chuyện kêu Lam Nguyệt công chúa dịch dung thành bộ dạng của Ly nhi sao? Hay nói cố ý tìm người bắt cóc Ly nhi? Hay nói việc lấy Phù Sinh trên tay ngươi ————"
Nghe đến đó, Huyền Thanh chịu không nổi nữa, phần sau Vũ Tiêu Nhiên nói cái gì Huyền Thanh cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ biết, hắn quá thất bại, thất bại vốn cho rằng kế hoạch không chê vào đâu được, nhưng không ngờ mình chẳng qua là một con tép rêu trong mắt người ta. Hắn nghĩ, hắn thực sự chỉ thích hợp làm ngọc diện thần y của hắn.
Giờ đây trên mặt Huyền Thanh tràn đầy sự tuyệt vọng, Trần Tuyệt nhịn cười đi tới vỗ vỗ bờ vai hắn ra vẻ khích lệ.
Vũ Tiêu Nhiên mím môi không nói, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, một con Hắc Ưng hình thể khổng lồ chiếm cứ ở Ngự Hoa Viên, mắt phượng hẹp dài lóe lên một cái. Vũ Tiêu Nhiên tung người như đại bàng giương cánh bay vọt tới bên cạnh nó, chứng kiến dưới chân Hắc Ưng cột một mảnh vải, Vũ Tiêu Nhiên không chút do dự bắt lấy Hắc Ưng.
Lấy mảnh vải xuống mở ra đọc, vết máu ngưng kết viết lên hai câu khiến Vũ Tiêu Nhiên khiếp sợ lẫn giận dữ.
Miếng vải này là do Mộc Ly đưa Tuyết Lê mang cho Vũ Tiêu Nhiên, phía trên chỉ viết một chuyện cộng thêm bốn chữ.
Chuyện thứ nhất, Mộc Ly nói Vũ Bùi Nhiên có thể còn sống, hơn nữa đang ở bên cạnh Hoàng thái hậu giữ chức thái giám dùng tên giả là ‘Hoàng Bùi’. Tiếp theo, Mộc Ly chỉ gửi cho Vũ Tiêu Nhiên một câu, lại đủ khiến Vũ Tiêu Nhiên tức giận thậm chí nổi điên.
"Ngươi cho rằng đây là địa bàn của ai?" Vũ Tiêu Nhiên cười lạnh hỏi ngược lại, đừng quên, đây là địa bàn của hắn. Cho dù lúc ấy bị mê hoặc có thể không biết, nhưng sau đó suy nghĩ một chút chắc chắn sẽ có sơ hở. Tuy hắn không thích ngôi vị hoàng đế này, nhưng làm thì phải chịu trách nhiệm, vì vậy tất cả cũng coi như dưới sự ngầm đồng ý của hắn mà tiến hành.
"Ta cho là ngươi không biết." Giống như vô ý thức thốt lên một câu, Huyền Thanh nhếch đôi môi hơi tái nhợt, mình sắp đặt mọi thứ, lại không nghĩ rằng vẫn còn người thông minh ở phía sau.
Trần Tuyệt kinh ngạc, dù sao chuyện này hắn cũng có phần, khiến hắn khi nhìn thấy người sư đệ này có chút không được tự nhiên. Hiện tại biết Vũ Tiêu Nhiên phát hiện ra, ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
"Nói như vậy, ngươi cũng biết giao dịch giữa ta và Lam Nguyệt công chúa?" Gương mặt trải qua sự khiếp sợ ban đầu giờ đã khôi phục thần sắc. Giờ khắc này Huyền Thanh nhìn Vũ Tiêu Nhiên đầy mong chờ, hy vọng vị quân chủ nọ không cần thông minh như vậy.
Vũ Tiêu Nhiên cười lạnh, môi mỏng nhếch lên, hết sức tà mị hỏi ngược lại: "Ngươi nói là chuyện kêu Lam Nguyệt công chúa dịch dung thành bộ dạng của Ly nhi sao? Hay nói cố ý tìm người bắt cóc Ly nhi? Hay nói việc lấy Phù Sinh trên tay ngươi ————"
Nghe đến đó, Huyền Thanh chịu không nổi nữa, phần sau Vũ Tiêu Nhiên nói cái gì Huyền Thanh cũng chẳng quan tâm, hắn chỉ biết, hắn quá thất bại, thất bại vốn cho rằng kế hoạch không chê vào đâu được, nhưng không ngờ mình chẳng qua là một con tép rêu trong mắt người ta. Hắn nghĩ, hắn thực sự chỉ thích hợp làm ngọc diện thần y của hắn.
Giờ đây trên mặt Huyền Thanh tràn đầy sự tuyệt vọng, Trần Tuyệt nhịn cười đi tới vỗ vỗ bờ vai hắn ra vẻ khích lệ.
Vũ Tiêu Nhiên mím môi không nói, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, một con Hắc Ưng hình thể khổng lồ chiếm cứ ở Ngự Hoa Viên, mắt phượng hẹp dài lóe lên một cái. Vũ Tiêu Nhiên tung người như đại bàng giương cánh bay vọt tới bên cạnh nó, chứng kiến dưới chân Hắc Ưng cột một mảnh vải, Vũ Tiêu Nhiên không chút do dự bắt lấy Hắc Ưng.
Lấy mảnh vải xuống mở ra đọc, vết máu ngưng kết viết lên hai câu khiến Vũ Tiêu Nhiên khiếp sợ lẫn giận dữ.
Miếng vải này là do Mộc Ly đưa Tuyết Lê mang cho Vũ Tiêu Nhiên, phía trên chỉ viết một chuyện cộng thêm bốn chữ.
Chuyện thứ nhất, Mộc Ly nói Vũ Bùi Nhiên có thể còn sống, hơn nữa đang ở bên cạnh Hoàng thái hậu giữ chức thái giám dùng tên giả là ‘Hoàng Bùi’. Tiếp theo, Mộc Ly chỉ gửi cho Vũ Tiêu Nhiên một câu, lại đủ khiến Vũ Tiêu Nhiên tức giận thậm chí nổi điên.