”Đáng chết!!!" Hung hăng khẽ nguyền rủa một tiếng, Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt mảnh vải trong tay, khuôn mặt như đao khắc vô cùng tức giận và khủng hoảng.
Nhất sa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường ———— phía trên Mộc Ly dùng máu viết mấy chữ.
Rắm chó chứ nhất sa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, Vũ Tiêu Nhiên không nhịn được tức giận mắng. Nếu hiện tại Mộc Ly ở trước mặt, hắn thật không thể cam đoan có thể nhào lên bóp cổ nàng để cho nàng thu hồi những lời này hay không.
"Thế nào?" Rõ ràng tức giận như vậy, coi như Trần Tuyệt và Huyền Thanh là người chết cũng nên phát hiện ra.
"Nàng đi rồi!" Lạnh lùng thốt lên ba chữ, con ngươi Vũ Tiêu Nhiên tuyệt tình không nhịn được hung hăng trừng mắt hai đầu sỏ gây nên.
Huyền Thanh bĩu môi, không chút để ý cười nói: "Có muốn phái binh đi tìm không?"
"Phái binh?" Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, tròng mắt Vũ Tiêu Nhiên đen kịt: "Trẫm muốn đích thân đi tìm!"
Không tự mình đi tìm nữ nhân kia có năng lực trở về sao? Không tự mình đi tìm hắn có thể yên tâm sao?
"Ai trông coi chỗ này?" Trần Tuyệt kinh ngạc, lạnh lùng phun ra bốn chữ, mặc dù, hắn rất đồng ý sư đệ tự mình đi tìm.
"Các ngươi trông." Vũ Tiêu Nhiên lấy miếng vải trên chân Hắc Ưng xuống mở ra cho hai người nhìn. Sau khi xem qua Huyền Thanh và Trần Tuyệt đồng thời trao đổi một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo vì số phận người nào đó mà lắc đầu không ngừng.
"Tiểu Cao tử, lấy bút mực ra!" Vũ Tiêu Nhiên quát lạnh một tiếng.
"Dạ!"
Thừa Ân tháng giêng năm thứ tư, Phượng Lân quốc lần nữa xảy ra một sự kiện khiến quần thần khiếp sợ.
Thừa Ân ngày mười bảy tháng giêng năm thứ tư. Vũ Tiêu Nhiên thối vị, chỉ để lại chiếu thư truyền ngôi rồi biến mất tăm.
Truyền thuyết, nhiều năm sau có người nhìn thấy vị Hoàng đế ngắn ngủi trong lịch sử xuất hiện cùng với một nữ tử tuyệt mỹ và một đứa bé ở biên giới.
Truyền thuyết, những thứ kia chỉ là truyền thuyết mà thôi.
”Đáng chết!!!" Hung hăng khẽ nguyền rủa một tiếng, Vũ Tiêu Nhiên nắm chặt mảnh vải trong tay, khuôn mặt như đao khắc vô cùng tức giận và khủng hoảng.
Nhất sa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường ———— phía trên Mộc Ly dùng máu viết mấy chữ.
Rắm chó chứ nhất sa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, Vũ Tiêu Nhiên không nhịn được tức giận mắng. Nếu hiện tại Mộc Ly ở trước mặt, hắn thật không thể cam đoan có thể nhào lên bóp cổ nàng để cho nàng thu hồi những lời này hay không.
"Thế nào?" Rõ ràng tức giận như vậy, coi như Trần Tuyệt và Huyền Thanh là người chết cũng nên phát hiện ra.
"Nàng đi rồi!" Lạnh lùng thốt lên ba chữ, con ngươi Vũ Tiêu Nhiên tuyệt tình không nhịn được hung hăng trừng mắt hai đầu sỏ gây nên.
Huyền Thanh bĩu môi, không chút để ý cười nói: "Có muốn phái binh đi tìm không?"
"Phái binh?" Từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ, tròng mắt Vũ Tiêu Nhiên đen kịt: "Trẫm muốn đích thân đi tìm!"
Không tự mình đi tìm nữ nhân kia có năng lực trở về sao? Không tự mình đi tìm hắn có thể yên tâm sao?
"Ai trông coi chỗ này?" Trần Tuyệt kinh ngạc, lạnh lùng phun ra bốn chữ, mặc dù, hắn rất đồng ý sư đệ tự mình đi tìm.
"Các ngươi trông." Vũ Tiêu Nhiên lấy miếng vải trên chân Hắc Ưng xuống mở ra cho hai người nhìn. Sau khi xem qua Huyền Thanh và Trần Tuyệt đồng thời trao đổi một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo vì số phận người nào đó mà lắc đầu không ngừng.
"Tiểu Cao tử, lấy bút mực ra!" Vũ Tiêu Nhiên quát lạnh một tiếng.
"Dạ!"
Thừa Ân tháng giêng năm thứ tư, Phượng Lân quốc lần nữa xảy ra một sự kiện khiến quần thần khiếp sợ.
Thừa Ân ngày mười bảy tháng giêng năm thứ tư. Vũ Tiêu Nhiên thối vị, chỉ để lại chiếu thư truyền ngôi rồi biến mất tăm.
Truyền thuyết, nhiều năm sau có người nhìn thấy vị Hoàng đế ngắn ngủi trong lịch sử xuất hiện cùng với một nữ tử tuyệt mỹ và một đứa bé ở biên giới.
Truyền thuyết, những thứ kia chỉ là truyền thuyết mà thôi.