Vào một khắc khi nàng bị Vũ Tiêu Nhiên bóp cổ kia, không phải nàng không muốn phản kháng, nàng chỉ không muốn cầu xin hắn. Đối với tên Hoàng đế lạnh lùng đó, nàng luôn có một sự kháng nghị dẻo dai, giống như bọn họ trời sinh đã là kẻ địch của nhau vậy. Nàng nghĩ, nếu mình thật sự bị hắn bóp chết, có phải sẽ sống lại sau khi đã chết hay không. Như vậy có phải có thể yên ổn đầu thai rồi không, không cần lại đối mặt với lo âu thấp thỏm nữa.
Nhưng mà, thế sự luôn luôn nằm ngoài dự liệu của con người. Nàng không ngờ đến sau khi đã “chết” rồi, lại có thể đến đại điện của Minh Vương, hơn nữa dường như Minh Vương sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
“Nói, tìm ta tới có chuyện gì!” Mắt sáng không hề có cảm tình liếc nhìn Minh Vương, khi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất Mộc Ly đã sắp xếp tốt tâm tình của mình.
“Chỉ là bảo ngươi đến gặp một người” Cố ý không nhìn thấy hai tròng mắt không độ ấm của Mộc Ly, Minh Vương cười hết sức gian trá.
“Ai?” Cố tình kinh ngạc chợt nhíu mày, trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần rồi. Đây chính là Mộc Ly, đầu óc nhìn như đơn giản, thần kinh đại điều (ý là trong đầu chỉ có một sợi dây thần kinh to, có thể hiểu là người không có suy nghĩ), nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngốc.
Đôi mắt to cười một nửa thành hình trăng non, một tiếng vỗ tay của Minh Vương vang lên trong không trung. Lập tức có một tên đầu trâu mặt ngựa đưa người tới. Mộc Ly liếc nhìn thiếu nữ đang đến, đôi mắt vốn to lại càng trừng thành mắt rồng luôn rồi, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này không cách nào dời đi được ánh mắt.
Sắc đẹp yêu kiều khuynh quốc, gót sen chậm rãi di chuyển, dung mạo ví như Vương Tường, vẻ mặt như con gái nước Sở, như hoa không thể giải thích bằng lời, giống như ngọc tỏa hương thơm, quốc sắc thiên hương, mùi hoa lan bay xa, một búi tóc uốn cong, quả là mỹ nhân Cẩm Giang trắng nõn. Thiếu nữ mặc một bộ quần áo trắng phấp phới, vạt áo tung bay, giống như tiên nữ trên chín tầng mây không nhiễm bụi trần, không ăn khói lửa nhân gian.
“Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, thân như xảo yến kiều sinh yên. Thanh phong khinh dao phất ngọc tụ, tương quần tà duệ hiển kim liên. Mày như thúy vũ, cơ tự dương chi. Liễm sắn đào hoa biện, hoàn đôi kim phượng ti. Thu ba trạm trạm yêu nhiêu tư. Xuân duẩn tiêm tiêm yêu mị thái. T à hồng tiêu phiêu thái diễm, cao trâm châu thúy hiển quang huy”. (Quay đầu nhìn một cái quyến rũ chúng sinh, thân như chim yến nhanh nhẹn yêu kiều xinh đẹp. Gió mát nhẹ thổi làm lay tay áo ngọc, tương quần nghiêng nghiêng làm lộ ra gót sen. Lông mày giống như lông chim phỉ thúy, thịt thà như mỡ dê. Khuôn mặt hồng như cánh hoa đào, búi tóc như tơ tằm xếp hình kim phượng. Dung mạo xinh đẹp trong sáng như làn thu thủy. Dáng vẻ thon thon kiều mị như măng mùa xuân. Tà lụa đỏ xinh đẹp thổi nghiêng, chiếc trâm châu ngọc cao cao hiện ra ánh sáng rực rỡ.)
“Thật đúng là nghiêng nước nghiêng thành, hóa ra những từ cổ điển này, chính là để hình dung mỹ nữ như thế này ư”. Cái miệng nhỏ đầy đặn khoa trương toe toét, vẻ mặt Mộc Ly say mê nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đi đến gần.
Bạch y thiếu nữ nở một nụ cười xinh đẹp với Mộc Ly, trong nụ cười còn có nỗi bi thương cùng bất đắc dĩ không che giấu được. Mộc Ly bối rối trong nháy mắt, không phải bởi vì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nàng mà bối rối, mà vì nàng dường như có thể cảm nhận được sự thê lương và cứng nhắc trong nụ cười của nàng ấy. Đó là loại tư vị gì thì nàng chưa từng đi nghiên cứu kỹ, chỉ cảm thấy trong lòng rất không có cảm thụ.
Vào một khắc khi nàng bị Vũ Tiêu Nhiên bóp cổ kia, không phải nàng không muốn phản kháng, nàng chỉ không muốn cầu xin hắn. Đối với tên Hoàng đế lạnh lùng đó, nàng luôn có một sự kháng nghị dẻo dai, giống như bọn họ trời sinh đã là kẻ địch của nhau vậy. Nàng nghĩ, nếu mình thật sự bị hắn bóp chết, có phải sẽ sống lại sau khi đã chết hay không. Như vậy có phải có thể yên ổn đầu thai rồi không, không cần lại đối mặt với lo âu thấp thỏm nữa.
Nhưng mà, thế sự luôn luôn nằm ngoài dự liệu của con người. Nàng không ngờ đến sau khi đã “chết” rồi, lại có thể đến đại điện của Minh Vương, hơn nữa dường như Minh Vương sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
“Nói, tìm ta tới có chuyện gì!” Mắt sáng không hề có cảm tình liếc nhìn Minh Vương, khi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất Mộc Ly đã sắp xếp tốt tâm tình của mình.
“Chỉ là bảo ngươi đến gặp một người” Cố ý không nhìn thấy hai tròng mắt không độ ấm của Mộc Ly, Minh Vương cười hết sức gian trá.
“Ai?” Cố tình kinh ngạc chợt nhíu mày, trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần rồi. Đây chính là Mộc Ly, đầu óc nhìn như đơn giản, thần kinh đại điều (ý là trong đầu chỉ có một sợi dây thần kinh to, có thể hiểu là người không có suy nghĩ), nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngốc.
Đôi mắt to cười một nửa thành hình trăng non, một tiếng vỗ tay của Minh Vương vang lên trong không trung. Lập tức có một tên đầu trâu mặt ngựa đưa người tới. Mộc Ly liếc nhìn thiếu nữ đang đến, đôi mắt vốn to lại càng trừng thành mắt rồng luôn rồi, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này không cách nào dời đi được ánh mắt.
Sắc đẹp yêu kiều khuynh quốc, gót sen chậm rãi di chuyển, dung mạo ví như Vương Tường, vẻ mặt như con gái nước Sở, như hoa không thể giải thích bằng lời, giống như ngọc tỏa hương thơm, quốc sắc thiên hương, mùi hoa lan bay xa, một búi tóc uốn cong, quả là mỹ nhân Cẩm Giang trắng nõn. Thiếu nữ mặc một bộ quần áo trắng phấp phới, vạt áo tung bay, giống như tiên nữ trên chín tầng mây không nhiễm bụi trần, không ăn khói lửa nhân gian.
“Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, thân như xảo yến kiều sinh yên. Thanh phong khinh dao phất ngọc tụ, tương quần tà duệ hiển kim liên. Mày như thúy vũ, cơ tự dương chi. Liễm sắn đào hoa biện, hoàn đôi kim phượng ti. Thu ba trạm trạm yêu nhiêu tư. Xuân duẩn tiêm tiêm yêu mị thái. T à hồng tiêu phiêu thái diễm, cao trâm châu thúy hiển quang huy”. (Quay đầu nhìn một cái quyến rũ chúng sinh, thân như chim yến nhanh nhẹn yêu kiều xinh đẹp. Gió mát nhẹ thổi làm lay tay áo ngọc, tương quần nghiêng nghiêng làm lộ ra gót sen. Lông mày giống như lông chim phỉ thúy, thịt thà như mỡ dê. Khuôn mặt hồng như cánh hoa đào, búi tóc như tơ tằm xếp hình kim phượng. Dung mạo xinh đẹp trong sáng như làn thu thủy. Dáng vẻ thon thon kiều mị như măng mùa xuân. Tà lụa đỏ xinh đẹp thổi nghiêng, chiếc trâm châu ngọc cao cao hiện ra ánh sáng rực rỡ.)
“Thật đúng là nghiêng nước nghiêng thành, hóa ra những từ cổ điển này, chính là để hình dung mỹ nữ như thế này ư”. Cái miệng nhỏ đầy đặn khoa trương toe toét, vẻ mặt Mộc Ly say mê nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đi đến gần.
Bạch y thiếu nữ nở một nụ cười xinh đẹp với Mộc Ly, trong nụ cười còn có nỗi bi thương cùng bất đắc dĩ không che giấu được. Mộc Ly bối rối trong nháy mắt, không phải bởi vì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nàng mà bối rối, mà vì nàng dường như có thể cảm nhận được sự thê lương và cứng nhắc trong nụ cười của nàng ấy. Đó là loại tư vị gì thì nàng chưa từng đi nghiên cứu kỹ, chỉ cảm thấy trong lòng rất không có cảm thụ.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 23
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vào một khắc khi nàng bị Vũ Tiêu Nhiên bóp cổ kia, không phải nàng không muốn phản kháng, nàng chỉ không muốn cầu xin hắn. Đối với tên Hoàng đế lạnh lùng đó, nàng luôn có một sự kháng nghị dẻo dai, giống như bọn họ trời sinh đã là kẻ địch của nhau vậy. Nàng nghĩ, nếu mình thật sự bị hắn bóp chết, có phải sẽ sống lại sau khi đã chết hay không. Như vậy có phải có thể yên ổn đầu thai rồi không, không cần lại đối mặt với lo âu thấp thỏm nữa.
Nhưng mà, thế sự luôn luôn nằm ngoài dự liệu của con người. Nàng không ngờ đến sau khi đã “chết” rồi, lại có thể đến đại điện của Minh Vương, hơn nữa dường như Minh Vương sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy.
“Nói, tìm ta tới có chuyện gì!” Mắt sáng không hề có cảm tình liếc nhìn Minh Vương, khi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất Mộc Ly đã sắp xếp tốt tâm tình của mình.
“Chỉ là bảo ngươi đến gặp một người” Cố ý không nhìn thấy hai tròng mắt không độ ấm của Mộc Ly, Minh Vương cười hết sức gian trá.
“Ai?” Cố tình kinh ngạc chợt nhíu mày, trong lòng đã đoán ra được bảy tám phần rồi. Đây chính là Mộc Ly, đầu óc nhìn như đơn giản, thần kinh đại điều (ý là trong đầu chỉ có một sợi dây thần kinh to, có thể hiểu là người không có suy nghĩ), nhưng nàng cũng không phải là kẻ ngốc.
Đôi mắt to cười một nửa thành hình trăng non, một tiếng vỗ tay của Minh Vương vang lên trong không trung. Lập tức có một tên đầu trâu mặt ngựa đưa người tới. Mộc Ly liếc nhìn thiếu nữ đang đến, đôi mắt vốn to lại càng trừng thành mắt rồng luôn rồi, chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc này không cách nào dời đi được ánh mắt.
Sắc đẹp yêu kiều khuynh quốc, gót sen chậm rãi di chuyển, dung mạo ví như Vương Tường, vẻ mặt như con gái nước Sở, như hoa không thể giải thích bằng lời, giống như ngọc tỏa hương thơm, quốc sắc thiên hương, mùi hoa lan bay xa, một búi tóc uốn cong, quả là mỹ nhân Cẩm Giang trắng nõn. Thiếu nữ mặc một bộ quần áo trắng phấp phới, vạt áo tung bay, giống như tiên nữ trên chín tầng mây không nhiễm bụi trần, không ăn khói lửa nhân gian.
“Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, thân như xảo yến kiều sinh yên. Thanh phong khinh dao phất ngọc tụ, tương quần tà duệ hiển kim liên. Mày như thúy vũ, cơ tự dương chi. Liễm sắn đào hoa biện, hoàn đôi kim phượng ti. Thu ba trạm trạm yêu nhiêu tư. Xuân duẩn tiêm tiêm yêu mị thái. T à hồng tiêu phiêu thái diễm, cao trâm châu thúy hiển quang huy”. (Quay đầu nhìn một cái quyến rũ chúng sinh, thân như chim yến nhanh nhẹn yêu kiều xinh đẹp. Gió mát nhẹ thổi làm lay tay áo ngọc, tương quần nghiêng nghiêng làm lộ ra gót sen. Lông mày giống như lông chim phỉ thúy, thịt thà như mỡ dê. Khuôn mặt hồng như cánh hoa đào, búi tóc như tơ tằm xếp hình kim phượng. Dung mạo xinh đẹp trong sáng như làn thu thủy. Dáng vẻ thon thon kiều mị như măng mùa xuân. Tà lụa đỏ xinh đẹp thổi nghiêng, chiếc trâm châu ngọc cao cao hiện ra ánh sáng rực rỡ.)
“Thật đúng là nghiêng nước nghiêng thành, hóa ra những từ cổ điển này, chính là để hình dung mỹ nữ như thế này ư”. Cái miệng nhỏ đầy đặn khoa trương toe toét, vẻ mặt Mộc Ly say mê nhìn chằm chằm thiếu nữ đang đi đến gần.
Bạch y thiếu nữ nở một nụ cười xinh đẹp với Mộc Ly, trong nụ cười còn có nỗi bi thương cùng bất đắc dĩ không che giấu được. Mộc Ly bối rối trong nháy mắt, không phải bởi vì nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của nàng mà bối rối, mà vì nàng dường như có thể cảm nhận được sự thê lương và cứng nhắc trong nụ cười của nàng ấy. Đó là loại tư vị gì thì nàng chưa từng đi nghiên cứu kỹ, chỉ cảm thấy trong lòng rất không có cảm thụ.