"Nữ nhân, ngươi cười cái gì?" Bàn tay hắn cọ xát qua lại trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, nơi vết chai mờ chạm qua lập tức để lại một dấu ấn màu đỏ, liếc nhìn đôi con ngươi không có tí ấm áp nào của nàng đang nhìn mình như nhìn một vật chết, trong trái tim tối tăm của hắn bốc lên từng trận lửa giận.
Nữ nhân này, lại dám coi hắn như vật chết mà nhìn khinh thường!!
Hắn nhất định phải khiến nàng trả một cái giá lớn thật tương ứng!
"Ta cười ngươi..." Không xứng chạm vào chân ta, cái nhếch miệng trở nên cứng ngắc, câu nói cuối cùng kia bị Mộc Ly hung hăng bóp chết ở cổ họng. Nàng nhớ lại câu nói của Minh Vương lúc rời khỏi địa phủ "Nha đầu, đóa hồng liên này nhất định phải đợi đến khi nó đi từ trong lòng bàn tay ngươi tới cánh tay mới có thể phát huy tác dụng, trong khoảng thời gian này, ngươi thật sự phải tự bảo vệ mình cẩn thận! Bằng không, không ai có thể cứu được ngươi đâu" Vì vậy nàng mới nuốt xuống nửa câu sau.
Bởi vì không nắm chắc tên Hoàng đế hỉ nộ vô thường này, khi nào hắn lại nổi hứng bóp cổ nàng. Cho nên nàng nhịn, nhịn vì bản thân, cũng là nhịn vì dặn dò cuối cùng của Nhan Khuynh Thành. Bởi vì lúc nào Nhan gia cũng có thể vì mối quan hệ với mình mà bị liên lụy.
Vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng nhìn thấy sự âm thầm chịu đựng và bất đắc dĩ nhàn nhạt trong mắt nàng, hắn vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi cười ta cái gì?" Câu hỏi này giống như có chút tự tìm xui xẻo, nhưng hắn lại híp mí mắt đầy nguy hiểm, giống như chỉ cần nàng nói ra đáp án khiến hắn không vừa lòng, bàn tay dừng trên cổ nàng rất có thể lại một lần nữa không lưu tình mà dùng lực bóp chặt lấy.
"Ta cười ngươi là quân vương của một nước, công việc bận rộn, lại có thời gian đến thăm một Tây cung Hoàng hậu không được sủng ái bị đày vào lãnh cung như ta". Lùi lại một bước như không có chuyện gì xảy ra, thoát được khỏi đôi tay dày rộng mà vô tình của hắn. Mộc Ly cười đến vân đạm phong khinh(*).
(*) “Vân đạm phong khinh”: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
"Nữ nhân, nói như vậy, ngươi đang oán giận trẫm đã đưa ngươi vào lãnh cung sao?" Vừa lạnh lùng vừa gian ác, hắn nhếch khóe môi vô tình, đôi tay lại thả lỏng ở sau lưng, bày ra một bộ dáng ưu nhã mà lười biếng.
Đôi môi anh đào phấn nộn hơi mím, Mộc Ly chun cái mũi nhỏ xinh bất mãn, làm đủ mười phần bộ dạng cô vợ nhỏ bị ức hiếp, nhưng lại bĩu môi đầy bất mãn: "Ta là một Tây cung Hoàng hậu bé nhỏ, nào dám oán giận Hoàng đế đại nhân cao cao tại thượng?!!" Trong lòng Mộc Ly tự cảm thấy buồn nôn, rõ ràng muốn lạnh nhạt phản bác hắn. Nhưng lại vì quan hệ giữa Nhan gia và tên Hoàng đế nếu không bản thân nàng căn bản khinh thường diễn ra đoạn kịch này.
"Nữ nhân, ngươi cười cái gì?" Bàn tay hắn cọ xát qua lại trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, nơi vết chai mờ chạm qua lập tức để lại một dấu ấn màu đỏ, liếc nhìn đôi con ngươi không có tí ấm áp nào của nàng đang nhìn mình như nhìn một vật chết, trong trái tim tối tăm của hắn bốc lên từng trận lửa giận.
Nữ nhân này, lại dám coi hắn như vật chết mà nhìn khinh thường!!
Hắn nhất định phải khiến nàng trả một cái giá lớn thật tương ứng!
"Ta cười ngươi..." Không xứng chạm vào chân ta, cái nhếch miệng trở nên cứng ngắc, câu nói cuối cùng kia bị Mộc Ly hung hăng bóp chết ở cổ họng. Nàng nhớ lại câu nói của Minh Vương lúc rời khỏi địa phủ "Nha đầu, đóa hồng liên này nhất định phải đợi đến khi nó đi từ trong lòng bàn tay ngươi tới cánh tay mới có thể phát huy tác dụng, trong khoảng thời gian này, ngươi thật sự phải tự bảo vệ mình cẩn thận! Bằng không, không ai có thể cứu được ngươi đâu" Vì vậy nàng mới nuốt xuống nửa câu sau.
Bởi vì không nắm chắc tên Hoàng đế hỉ nộ vô thường này, khi nào hắn lại nổi hứng bóp cổ nàng. Cho nên nàng nhịn, nhịn vì bản thân, cũng là nhịn vì dặn dò cuối cùng của Nhan Khuynh Thành. Bởi vì lúc nào Nhan gia cũng có thể vì mối quan hệ với mình mà bị liên lụy.
Vốn dĩ không muốn hỏi, nhưng nhìn thấy sự âm thầm chịu đựng và bất đắc dĩ nhàn nhạt trong mắt nàng, hắn vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi cười ta cái gì?" Câu hỏi này giống như có chút tự tìm xui xẻo, nhưng hắn lại híp mí mắt đầy nguy hiểm, giống như chỉ cần nàng nói ra đáp án khiến hắn không vừa lòng, bàn tay dừng trên cổ nàng rất có thể lại một lần nữa không lưu tình mà dùng lực bóp chặt lấy.
"Ta cười ngươi là quân vương của một nước, công việc bận rộn, lại có thời gian đến thăm một Tây cung Hoàng hậu không được sủng ái bị đày vào lãnh cung như ta". Lùi lại một bước như không có chuyện gì xảy ra, thoát được khỏi đôi tay dày rộng mà vô tình của hắn. Mộc Ly cười đến vân đạm phong khinh().
() “Vân đạm phong khinh”: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
"Nữ nhân, nói như vậy, ngươi đang oán giận trẫm đã đưa ngươi vào lãnh cung sao?" Vừa lạnh lùng vừa gian ác, hắn nhếch khóe môi vô tình, đôi tay lại thả lỏng ở sau lưng, bày ra một bộ dáng ưu nhã mà lười biếng.
Đôi môi anh đào phấn nộn hơi mím, Mộc Ly chun cái mũi nhỏ xinh bất mãn, làm đủ mười phần bộ dạng cô vợ nhỏ bị ức hiếp, nhưng lại bĩu môi đầy bất mãn: "Ta là một Tây cung Hoàng hậu bé nhỏ, nào dám oán giận Hoàng đế đại nhân cao cao tại thượng?!!" Trong lòng Mộc Ly tự cảm thấy buồn nôn, rõ ràng muốn lạnh nhạt phản bác hắn. Nhưng lại vì quan hệ giữa Nhan gia và tên Hoàng đế nếu không bản thân nàng căn bản khinh thường diễn ra đoạn kịch này.