"Chao ôi!" Tiểu nhị khổ sở khom lưng, nhíu gương mặt cung kính giải thích với Mộc Ly: "Cô nương, người đừng làm khó tiểu nhân nữa, bổn tiệm quả thực đã bị khách quý bao hết rồi".
"Nếu như ta nhất định phải vào thì sao?!!" Ngang bướng đến mức cố chấp. Mộc Ly có chút giống như đứa trẻ không được ăn kẹo nhất quyết không chịu bỏ qua.
"Cô nãi nãi của tôi ơi, tôi cầu xin người lần sau lại tới!! Người ở trong đó cô nương không chọc vào được đâu". Làn da tiểu nhị ngăm đen xoắn xuýt vào nhau, dường như hắn chưa từng gặp phải khách nữ nào không nói lý như vậy.
Không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống, tựa như có một luồng sát khí nặng nề ùn ùn kéo đến. Mộc Ly híp nửa mắt quét qua một loạt mấy người áo đen tùy ý ngồi trong đại sảnh, tai dựng thẳng lên giống như thiên linh, đang chuẩn bị thức thời quay đầu bỏ chạy, trực giác nói cho nàng biết, thời điểm này tuyệt đối rất bất lợi với nàng, phiền phức không ngừng, từng cái từng cái một bám sát lấy nàng.
"Nếu... nghĩ như vậy, thì không cần phải ra ngoài" Đúng lúc Mộc Ly đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói trầm thấp mà lại đầy lực uy hiếp truyền ra từ trong căn phòng dành cho thượng khách ở tầng hai của Thiên hạ đệ nhất lâu, lười biếng tùy ý mà lại khiến người khác không lạnh mà run.
Bước chân đang nhảy ra ngoài nghe thấy tiếng nói liền dừng lại. Mộc Ly nói thầm trong lòng: Thật đúng là thời điểm bất lợi mà, hơn nữa còn vô cùng bất lợi, đôi môi anh đào không tự chủ nhếch lên đến một độ cong chế nhạo: "Nếu ta muốn đi, thì không có ai có thể ngăn cản được!"
"Vậy thì... phải xem ngươi có bản lĩnh đi ra khỏi chỗ này hay không" Tiếng nói mang từ tính hấp dẫn lòng người, chậm rãi phun ra vài chữ. Nhưng không mang chút hơi ấm nào, không có cảm giác. Thậm chí đến một tia lạnh giá cũng không có, nếu có chỉ là sự lười biếng và trong sự lười biếng ấy lại toát ra một lực uy hiếp vô hạn.
"Nếu đã muốn biết bản cô nương có bản lĩnh hay không, sao lại không đích thân xuống lĩnh giáo? Chẳng lẻ muốn để vài con chó săn ngươi nuôi đến giúp ngươi?!!" Mỗi câu đều sỉ nhục bức người, Mộc Ly giống như có ý định muốn kích người vừa nói những lời kia đi ra, lại giống như châm chọc người này chỉ nói miệng mà không dám làm.
"Ha..." Khẽ cười một tiếng, tao nhã đến mức nhạt như nước trong. Dường như chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể đoán ra nam tử bên trong nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, tiểu nhị đứng ở bên cạnh không hiếu kì giống như đám người bên ngoài, hắn chỉ cung kính đứng ở vị trí mình nên đứng.
"Chao ôi!" Tiểu nhị khổ sở khom lưng, nhíu gương mặt cung kính giải thích với Mộc Ly: "Cô nương, người đừng làm khó tiểu nhân nữa, bổn tiệm quả thực đã bị khách quý bao hết rồi".
"Nếu như ta nhất định phải vào thì sao?!!" Ngang bướng đến mức cố chấp. Mộc Ly có chút giống như đứa trẻ không được ăn kẹo nhất quyết không chịu bỏ qua.
"Cô nãi nãi của tôi ơi, tôi cầu xin người lần sau lại tới!! Người ở trong đó cô nương không chọc vào được đâu". Làn da tiểu nhị ngăm đen xoắn xuýt vào nhau, dường như hắn chưa từng gặp phải khách nữ nào không nói lý như vậy.
Không khí xung quanh trong nháy mắt lạnh xuống, tựa như có một luồng sát khí nặng nề ùn ùn kéo đến. Mộc Ly híp nửa mắt quét qua một loạt mấy người áo đen tùy ý ngồi trong đại sảnh, tai dựng thẳng lên giống như thiên linh, đang chuẩn bị thức thời quay đầu bỏ chạy, trực giác nói cho nàng biết, thời điểm này tuyệt đối rất bất lợi với nàng, phiền phức không ngừng, từng cái từng cái một bám sát lấy nàng.
"Nếu... nghĩ như vậy, thì không cần phải ra ngoài" Đúng lúc Mộc Ly đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói trầm thấp mà lại đầy lực uy hiếp truyền ra từ trong căn phòng dành cho thượng khách ở tầng hai của Thiên hạ đệ nhất lâu, lười biếng tùy ý mà lại khiến người khác không lạnh mà run.
Bước chân đang nhảy ra ngoài nghe thấy tiếng nói liền dừng lại. Mộc Ly nói thầm trong lòng: Thật đúng là thời điểm bất lợi mà, hơn nữa còn vô cùng bất lợi, đôi môi anh đào không tự chủ nhếch lên đến một độ cong chế nhạo: "Nếu ta muốn đi, thì không có ai có thể ngăn cản được!"
"Vậy thì... phải xem ngươi có bản lĩnh đi ra khỏi chỗ này hay không" Tiếng nói mang từ tính hấp dẫn lòng người, chậm rãi phun ra vài chữ. Nhưng không mang chút hơi ấm nào, không có cảm giác. Thậm chí đến một tia lạnh giá cũng không có, nếu có chỉ là sự lười biếng và trong sự lười biếng ấy lại toát ra một lực uy hiếp vô hạn.
"Nếu đã muốn biết bản cô nương có bản lĩnh hay không, sao lại không đích thân xuống lĩnh giáo? Chẳng lẻ muốn để vài con chó săn ngươi nuôi đến giúp ngươi?!!" Mỗi câu đều sỉ nhục bức người, Mộc Ly giống như có ý định muốn kích người vừa nói những lời kia đi ra, lại giống như châm chọc người này chỉ nói miệng mà không dám làm.
"Ha..." Khẽ cười một tiếng, tao nhã đến mức nhạt như nước trong. Dường như chỉ cần nghe giọng nói cũng có thể đoán ra nam tử bên trong nghiêng nước nghiêng thành cỡ nào, tiểu nhị đứng ở bên cạnh không hiếu kì giống như đám người bên ngoài, hắn chỉ cung kính đứng ở vị trí mình nên đứng.