"Sao con lại ở chỗ này?" Rõ ràng rất thương nữ nhi, nhưng Nhan phụ vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng khiển trách một câu, dứt lời, ông lại không nhịn được mà rơi lệ.
Thường nói nam nhi có lệ khẽ búng đi là được, chỉ là chưa đến mức thương tâm thôi. Nhan Khuynh Thành, con gái thứ ba của Nhan Phong, từ nhỏ đã không có mẫu thân. Cho nên Nhan phụ càng yêu thương nàng hơn, che chở khắp nơi, đưa nàng vào hoàng cung, là do nàng tự nguyện, cũng là vì Nhan Phong ông không có cách nào khác.
Nhìn Nhan phụ vì mình mà nước mắt ngang dọc, trong lòng Mộc Ly cũng trở nên mềm mại, ngọt giống như ăn kẹo đường vậy. Nhưng nàng biết lệ này không phải rơi vì mình, mà là vì chủ nhân cũ của thân thể này, nữ tử tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành ấy.
Mặc dù không phải vì Anh Mộc Ly nàng, nhưng nàng vẫn rất cảm động, đơn giản chỉ vì bản thân chưa bao giờ tiếp xúc qua thân tình, lẫn việc chưa từng có tình thương của cha. Nàng đè nén sự chua xót trong mũi, kiên quyết quỳ trên mặt đất gần như khẩn cầu mở miệng: "Nữ nhi bất hiếu, có một chuyện muốn nhờ, chỉ xin phụ thân có thể thành toàn."
"Thành nhi, con là con gái của ta, có chuyện gì đứng lên rồi nói" Nhan phụ không đành lòng lau lau nước ở khóe mắt, vì tuổi đã già nên phải bước đi từng bước một, nhẹ nhàng nâng Mộc Ly quỳ ở dưới đất lên, Mộc Ly lại bướng bỉnh kiên trì không chịu đứng dậy.
"Phụ thân không đáp ứng, con sẽ không đứng dậy." Ông không đồng ý, ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy, xem ông có đồng ý hay không. Câu này nghe ra hơi giống như uy hiếp, nhưng Nhan phụ nghe lại thành tràn đầy mùi vị nũng nịu.
Ông cười ha hả vuốt bộ râu dài một tấc, nói: "Có phải Thành nhi muốn vi phụ rời khỏi triều đình hay không."
Ông nói nhẹ nhàng, nhưng cũng khẳng định, chẳng qua nụ cười đó cũng mang theo vài phần phiền muộn và thoải mái.
"Phụ thân!" Mộc Ly không nhịn được kêu lên một tiếng, nhẹ nhíu mi, nhưng lập lập tức thả lỏng: "Chẳng lẽ phụ thân....?" Chẳng lẽ Nhan phụ cũng có ý này?
Mộc Ly ngước đôi mắt ngọc lưu ly trong suốt hưng phấn nhìn Nhan phụ, nhưng mà sau đó bất đắc dĩ cười cười, tiếp theo lại khẳng định gật đầu.
"Cảm ơn phụ thân!" Cái gật đầu này của Nhan phụ, khiến cho Mộc Ly vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nàng vốn tưởng rằng vị phụ thân hiền lành này, nói cái gì cũng sẽ không đồng ý còn cho là bản thân nàng hồ đồ, lại không nghĩ tới nàng và Nhan phụ đúng thật là 'phụ tử tương thông'.
"Sao con lại ở chỗ này?" Rõ ràng rất thương nữ nhi, nhưng Nhan phụ vẫn không nhịn được mà nhẹ giọng khiển trách một câu, dứt lời, ông lại không nhịn được mà rơi lệ.
Thường nói nam nhi có lệ khẽ búng đi là được, chỉ là chưa đến mức thương tâm thôi. Nhan Khuynh Thành, con gái thứ ba của Nhan Phong, từ nhỏ đã không có mẫu thân. Cho nên Nhan phụ càng yêu thương nàng hơn, che chở khắp nơi, đưa nàng vào hoàng cung, là do nàng tự nguyện, cũng là vì Nhan Phong ông không có cách nào khác.
Nhìn Nhan phụ vì mình mà nước mắt ngang dọc, trong lòng Mộc Ly cũng trở nên mềm mại, ngọt giống như ăn kẹo đường vậy. Nhưng nàng biết lệ này không phải rơi vì mình, mà là vì chủ nhân cũ của thân thể này, nữ tử tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành ấy.
Mặc dù không phải vì Anh Mộc Ly nàng, nhưng nàng vẫn rất cảm động, đơn giản chỉ vì bản thân chưa bao giờ tiếp xúc qua thân tình, lẫn việc chưa từng có tình thương của cha. Nàng đè nén sự chua xót trong mũi, kiên quyết quỳ trên mặt đất gần như khẩn cầu mở miệng: "Nữ nhi bất hiếu, có một chuyện muốn nhờ, chỉ xin phụ thân có thể thành toàn."
"Thành nhi, con là con gái của ta, có chuyện gì đứng lên rồi nói" Nhan phụ không đành lòng lau lau nước ở khóe mắt, vì tuổi đã già nên phải bước đi từng bước một, nhẹ nhàng nâng Mộc Ly quỳ ở dưới đất lên, Mộc Ly lại bướng bỉnh kiên trì không chịu đứng dậy.
"Phụ thân không đáp ứng, con sẽ không đứng dậy." Ông không đồng ý, ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy, xem ông có đồng ý hay không. Câu này nghe ra hơi giống như uy hiếp, nhưng Nhan phụ nghe lại thành tràn đầy mùi vị nũng nịu.
Ông cười ha hả vuốt bộ râu dài một tấc, nói: "Có phải Thành nhi muốn vi phụ rời khỏi triều đình hay không."
Ông nói nhẹ nhàng, nhưng cũng khẳng định, chẳng qua nụ cười đó cũng mang theo vài phần phiền muộn và thoải mái.
"Phụ thân!" Mộc Ly không nhịn được kêu lên một tiếng, nhẹ nhíu mi, nhưng lập lập tức thả lỏng: "Chẳng lẽ phụ thân....?" Chẳng lẽ Nhan phụ cũng có ý này?
Mộc Ly ngước đôi mắt ngọc lưu ly trong suốt hưng phấn nhìn Nhan phụ, nhưng mà sau đó bất đắc dĩ cười cười, tiếp theo lại khẳng định gật đầu.
"Cảm ơn phụ thân!" Cái gật đầu này của Nhan phụ, khiến cho Mộc Ly vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, nàng vốn tưởng rằng vị phụ thân hiền lành này, nói cái gì cũng sẽ không đồng ý còn cho là bản thân nàng hồ đồ, lại không nghĩ tới nàng và Nhan phụ đúng thật là 'phụ tử tương thông'.