"Thành Nhi, con đã trưởng thành rồi, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, làm phụ thân như ta cũng không muốn phải nói nhiều với con". Nhìn nữ nhi từ nãy đến giờ vẫn vui mừng toét miệng cười đến tận mang tai, hai mắt Nhan phụ chứa đầy yêu thương, tựa như cảm thán, lại tựa như không biết làm sao.
Mộc Ly nghe hiểu cả, nàng biết Nhan phụ đang nói cái gì, ông đang thay đổi phương pháp để nhắc nhở nàng. Hiện tại nàng đã là nương tử của Hoàng đế, cho dù có được sủng ái hay không, trước sau đều không được tự ý xuất cung. Tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, nặng thì mang họa diệt tộc, nhẹ thì đóng cửa xám hối, mà xem quan hệ trước mắt của Mộc Ly với Hoàng đế, hoàn toàn có thể để cho người khác nắm được nhược điểm mà hãm hại.
"Sao đột nhiên phụ thân lại nghĩ đến việc muốn rút lui khỏi triều đình?" Khẽ mím đôi môi đỏ mọng, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ. Mộc Ly tự mình đóng chặt cửa, từ trên mặt đất đứng dậy ngồi vào ghế, nói sang chuyện khác đó cũng là một bí quyết.
Làm quan trong triều, mặc kệ ngươi thanh liêm như thế nào, trước sau vẫn chạy không thoát rắc rối ân oán trong triều đình. Nàng biết Nhan phụ đột nhiên muốn rút lui khỏi triều đình, nhất định có nguyên nhân của nó, chỉ là có liên quan đến sống chết của Mộc Ly nàng mà thôi.
"Ai~~". Nhan phụ đứng cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng sáng tỏ, thở dài một tiếng, bàn tay già đầy vết chai của ông vuốt chòm râu mép rất ngẳn dưới cằm, suy nghĩ đã bay xa đến vài năm trước đây.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu lên người nam nhân trung tuần đứng bên cửa sổ, đối diện thiếu nữ đang ngồi trên ghế, kể về một âm mưu mà hiếm người biết đến.
...
...
"Sự tình từ đầu đến cuối, chính là như vậy".
"Hắn, khi đó vẫn chỉ là một thái tử, sao các người có thể nhẫn tâm với hắn như vậy?" Nghe xong câu chuyện của Nhan phụ, vành mắt Mộc Ly đã ửng đỏ. Cho dù nàng biết bản thân cũng chẳng phải người thiện lương gì, nhưng vẫn không nhịn được mà có chút kích động.
Người cha nhìn có vẻ hiền từ này, sao có thể hung ác như thế? Hơn nữa còn là bí mật lớn, nhưng vì cái gì ông lại tự nguyện nói cho mình biết, chẳng lẽ chỉ vì Nhan Khuynh Thành là nữ nhi của ông?
Đế vương trẻ tuổi ấy, lúc còn trẻ đáng lẽ phải là một Thái tử được hưởng thụ những thứ tốt đẹp từ địa vị của mình, tại sao trong một đêm liền biến thành máu lạnh vô tình như vậy, việc này rốt cuộc là sai lầm của ai?
Còn Tiên Đế đã qua đời, nếu có thể đoàn kết các nhi tử của mình lại với nhau, tự tay ngấm ngầm mưu tính một đứa khác, trái tim của ông ta rốt cuộc chưa cái gì?!!
"Thành Nhi, con đã trưởng thành rồi, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, làm phụ thân như ta cũng không muốn phải nói nhiều với con". Nhìn nữ nhi từ nãy đến giờ vẫn vui mừng toét miệng cười đến tận mang tai, hai mắt Nhan phụ chứa đầy yêu thương, tựa như cảm thán, lại tựa như không biết làm sao.
Mộc Ly nghe hiểu cả, nàng biết Nhan phụ đang nói cái gì, ông đang thay đổi phương pháp để nhắc nhở nàng. Hiện tại nàng đã là nương tử của Hoàng đế, cho dù có được sủng ái hay không, trước sau đều không được tự ý xuất cung. Tội danh này có thể lớn có thể nhỏ, nặng thì mang họa diệt tộc, nhẹ thì đóng cửa xám hối, mà xem quan hệ trước mắt của Mộc Ly với Hoàng đế, hoàn toàn có thể để cho người khác nắm được nhược điểm mà hãm hại.
"Sao đột nhiên phụ thân lại nghĩ đến việc muốn rút lui khỏi triều đình?" Khẽ mím đôi môi đỏ mọng, thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ. Mộc Ly tự mình đóng chặt cửa, từ trên mặt đất đứng dậy ngồi vào ghế, nói sang chuyện khác đó cũng là một bí quyết.
Làm quan trong triều, mặc kệ ngươi thanh liêm như thế nào, trước sau vẫn chạy không thoát rắc rối ân oán trong triều đình. Nàng biết Nhan phụ đột nhiên muốn rút lui khỏi triều đình, nhất định có nguyên nhân của nó, chỉ là có liên quan đến sống chết của Mộc Ly nàng mà thôi.
"Ai~~". Nhan phụ đứng cạnh cửa sổ nhìn ánh trăng sáng tỏ, thở dài một tiếng, bàn tay già đầy vết chai của ông vuốt chòm râu mép rất ngẳn dưới cằm, suy nghĩ đã bay xa đến vài năm trước đây.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu lên người nam nhân trung tuần đứng bên cửa sổ, đối diện thiếu nữ đang ngồi trên ghế, kể về một âm mưu mà hiếm người biết đến.
...
...
"Sự tình từ đầu đến cuối, chính là như vậy".
"Hắn, khi đó vẫn chỉ là một thái tử, sao các người có thể nhẫn tâm với hắn như vậy?" Nghe xong câu chuyện của Nhan phụ, vành mắt Mộc Ly đã ửng đỏ. Cho dù nàng biết bản thân cũng chẳng phải người thiện lương gì, nhưng vẫn không nhịn được mà có chút kích động.
Người cha nhìn có vẻ hiền từ này, sao có thể hung ác như thế? Hơn nữa còn là bí mật lớn, nhưng vì cái gì ông lại tự nguyện nói cho mình biết, chẳng lẽ chỉ vì Nhan Khuynh Thành là nữ nhi của ông?
Đế vương trẻ tuổi ấy, lúc còn trẻ đáng lẽ phải là một Thái tử được hưởng thụ những thứ tốt đẹp từ địa vị của mình, tại sao trong một đêm liền biến thành máu lạnh vô tình như vậy, việc này rốt cuộc là sai lầm của ai?
Còn Tiên Đế đã qua đời, nếu có thể đoàn kết các nhi tử của mình lại với nhau, tự tay ngấm ngầm mưu tính một đứa khác, trái tim của ông ta rốt cuộc chưa cái gì?!!