Mải kể chuyện, không biết từ lúc nào vành mắt nàng đã tràn đầy nước, ánh lửa rừng rực chiếu lên khuôn mặt tái nhợt bi thương của nàng, nhìn qua khiến người ta vô cùng đau lòng. Mộc Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm giống như lúc nhỏ, mạnh mẽ dồn nước mắt đang trực trào ra trở lại, nàng nghĩ, tại sao từ khi còn nhỏ, nàng đã bị người ta lừa gạt và vứt bỏ rồi?
Tuyết Lê vừa lặng lẽ ngồi ăn cá, vừa nghe Mộc Ly kể chuyện, cá nướng vốn dĩ thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa gặm, không biết lúc nào lại cảm thấy ăn không thấy vị nữa, đặc biệt khi nhìn thấy Mộc Ly kiên cường nhịn không cho nước mắt chảy ra, nàng càng bất tri bất giác khóc lên.
Đôi con ngươi sáng rực rỡ liếc nhìn Tuyết Lê một cái, Mộc Ly thờ ơ mở miệng: "Bây giờ em đã tin ta không phải tiểu thư Nhan Khuynh Thành nhà em rồi chứ?"
Nhìn Mộc Ly như vậy, Tuyết Lê không tự chủ gật đầu, nàng tin nàng ấy không cần phải lừa dối mình, huống chi tính cách tiểu thư trước đây với tiểu thư hiện tại này hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa không có chuyển biến trong thời gian dài, mặc dù không thể giải thích được, nhưng nàng vẫn gật đầu.
"Ta cũng cảm thấy thật không thể giải thích được! Tuyết Lê, bây giờ ngươi đã nghe hết rồi, ta không phải tên Nhan Khuynh Thành" Mộc Ly cười, lần này là cười thật, đến cả đôi con ngươi vốn không chút ấm áp lúc này cũng rạng rỡ lấp lánh theo, nàng cầm một thanh củi nương theo ánh lửa mà viết tên mình lên trên mặt đất, sau đó nàng đọc từng chữ một cho Tuyết Lê nghe: "Ta, tên, Anh, Mộc, Ly! Ba chữ trên đất này chính là tên ta".
"Cái tên thật ý nghĩ" Không đợi Tuyết Lê nói gì, lúc này một giọng nam vô cùng tao nhã vang lên, Mộc Ly cầm thanh củi trên tay, ba ba vài cái, liền dùng tro bụi xóa xạch mấy chữ nàng mới viết.
"Kẻ hèn này cũng không phải người xấu, Anh Nhi ngươi căng thẳng như vậy làm gì chứ?" Nam tử trẻ tuổi bĩu đôi môi đỏ mê người, chậm rãi đi ra từ trong màn đêm, mà giọng điệu này, giống như là hắn và Mộc Ly nàng rất thân quen vậy.
Mộc Ly và Tuyết Lê đang kinh ngạc, nhờ ánh lửa hồng mà đánh giá vị khách không mời mà đến trước mặt này, chỉ thấy nam tử một thân áo gấm Vân La màu đỏ như lửa nhưng so với ánh lửa đang bốc cháy trên mặt đất còn đỏ hơn vài phần, da thịt của hắn trắng nõn mềm mại như trẻ sơ sinh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hoa đào nhìn ngươi như biết nói chuyện càng thêm đẹp đẽ.
Mải kể chuyện, không biết từ lúc nào vành mắt nàng đã tràn đầy nước, ánh lửa rừng rực chiếu lên khuôn mặt tái nhợt bi thương của nàng, nhìn qua khiến người ta vô cùng đau lòng. Mộc Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm giống như lúc nhỏ, mạnh mẽ dồn nước mắt đang trực trào ra trở lại, nàng nghĩ, tại sao từ khi còn nhỏ, nàng đã bị người ta lừa gạt và vứt bỏ rồi?
Tuyết Lê vừa lặng lẽ ngồi ăn cá, vừa nghe Mộc Ly kể chuyện, cá nướng vốn dĩ thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa gặm, không biết lúc nào lại cảm thấy ăn không thấy vị nữa, đặc biệt khi nhìn thấy Mộc Ly kiên cường nhịn không cho nước mắt chảy ra, nàng càng bất tri bất giác khóc lên.
Đôi con ngươi sáng rực rỡ liếc nhìn Tuyết Lê một cái, Mộc Ly thờ ơ mở miệng: "Bây giờ em đã tin ta không phải tiểu thư Nhan Khuynh Thành nhà em rồi chứ?"
Nhìn Mộc Ly như vậy, Tuyết Lê không tự chủ gật đầu, nàng tin nàng ấy không cần phải lừa dối mình, huống chi tính cách tiểu thư trước đây với tiểu thư hiện tại này hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa không có chuyển biến trong thời gian dài, mặc dù không thể giải thích được, nhưng nàng vẫn gật đầu.
"Ta cũng cảm thấy thật không thể giải thích được! Tuyết Lê, bây giờ ngươi đã nghe hết rồi, ta không phải tên Nhan Khuynh Thành" Mộc Ly cười, lần này là cười thật, đến cả đôi con ngươi vốn không chút ấm áp lúc này cũng rạng rỡ lấp lánh theo, nàng cầm một thanh củi nương theo ánh lửa mà viết tên mình lên trên mặt đất, sau đó nàng đọc từng chữ một cho Tuyết Lê nghe: "Ta, tên, Anh, Mộc, Ly! Ba chữ trên đất này chính là tên ta".
"Cái tên thật ý nghĩ" Không đợi Tuyết Lê nói gì, lúc này một giọng nam vô cùng tao nhã vang lên, Mộc Ly cầm thanh củi trên tay, ba ba vài cái, liền dùng tro bụi xóa xạch mấy chữ nàng mới viết.
"Kẻ hèn này cũng không phải người xấu, Anh Nhi ngươi căng thẳng như vậy làm gì chứ?" Nam tử trẻ tuổi bĩu đôi môi đỏ mê người, chậm rãi đi ra từ trong màn đêm, mà giọng điệu này, giống như là hắn và Mộc Ly nàng rất thân quen vậy.
Mộc Ly và Tuyết Lê đang kinh ngạc, nhờ ánh lửa hồng mà đánh giá vị khách không mời mà đến trước mặt này, chỉ thấy nam tử một thân áo gấm Vân La màu đỏ như lửa nhưng so với ánh lửa đang bốc cháy trên mặt đất còn đỏ hơn vài phần, da thịt của hắn trắng nõn mềm mại như trẻ sơ sinh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hoa đào nhìn ngươi như biết nói chuyện càng thêm đẹp đẽ.
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 50
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mải kể chuyện, không biết từ lúc nào vành mắt nàng đã tràn đầy nước, ánh lửa rừng rực chiếu lên khuôn mặt tái nhợt bi thương của nàng, nhìn qua khiến người ta vô cùng đau lòng. Mộc Ly ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm giống như lúc nhỏ, mạnh mẽ dồn nước mắt đang trực trào ra trở lại, nàng nghĩ, tại sao từ khi còn nhỏ, nàng đã bị người ta lừa gạt và vứt bỏ rồi?
Tuyết Lê vừa lặng lẽ ngồi ăn cá, vừa nghe Mộc Ly kể chuyện, cá nướng vốn dĩ thơm ngào ngạt, vừa ăn vừa gặm, không biết lúc nào lại cảm thấy ăn không thấy vị nữa, đặc biệt khi nhìn thấy Mộc Ly kiên cường nhịn không cho nước mắt chảy ra, nàng càng bất tri bất giác khóc lên.
Đôi con ngươi sáng rực rỡ liếc nhìn Tuyết Lê một cái, Mộc Ly thờ ơ mở miệng: "Bây giờ em đã tin ta không phải tiểu thư Nhan Khuynh Thành nhà em rồi chứ?"
Nhìn Mộc Ly như vậy, Tuyết Lê không tự chủ gật đầu, nàng tin nàng ấy không cần phải lừa dối mình, huống chi tính cách tiểu thư trước đây với tiểu thư hiện tại này hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa không có chuyển biến trong thời gian dài, mặc dù không thể giải thích được, nhưng nàng vẫn gật đầu.
"Ta cũng cảm thấy thật không thể giải thích được! Tuyết Lê, bây giờ ngươi đã nghe hết rồi, ta không phải tên Nhan Khuynh Thành" Mộc Ly cười, lần này là cười thật, đến cả đôi con ngươi vốn không chút ấm áp lúc này cũng rạng rỡ lấp lánh theo, nàng cầm một thanh củi nương theo ánh lửa mà viết tên mình lên trên mặt đất, sau đó nàng đọc từng chữ một cho Tuyết Lê nghe: "Ta, tên, Anh, Mộc, Ly! Ba chữ trên đất này chính là tên ta".
"Cái tên thật ý nghĩ" Không đợi Tuyết Lê nói gì, lúc này một giọng nam vô cùng tao nhã vang lên, Mộc Ly cầm thanh củi trên tay, ba ba vài cái, liền dùng tro bụi xóa xạch mấy chữ nàng mới viết.
"Kẻ hèn này cũng không phải người xấu, Anh Nhi ngươi căng thẳng như vậy làm gì chứ?" Nam tử trẻ tuổi bĩu đôi môi đỏ mê người, chậm rãi đi ra từ trong màn đêm, mà giọng điệu này, giống như là hắn và Mộc Ly nàng rất thân quen vậy.
Mộc Ly và Tuyết Lê đang kinh ngạc, nhờ ánh lửa hồng mà đánh giá vị khách không mời mà đến trước mặt này, chỉ thấy nam tử một thân áo gấm Vân La màu đỏ như lửa nhưng so với ánh lửa đang bốc cháy trên mặt đất còn đỏ hơn vài phần, da thịt của hắn trắng nõn mềm mại như trẻ sơ sinh, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hoa đào nhìn ngươi như biết nói chuyện càng thêm đẹp đẽ.