Trái tim Mộc Ly nhảy lên tận cuống họng, nàng không biết lời nàng vừa nói bị hắn nghe được bao nhiêu, cũng không biết hắn đến từ lúc nào, càng không biết nam tử trước mặt đây có thân phận gì, mặc dù cảm thấy trong lòng bất an, Mộc Ly vẫn trước sau như một cười lạnh: "Ngươi có nghe nói đến người xấu tự nói mình là người xấu sao? Còn nữa, ta tên Nhan Khuynh Thành, không phải Anh Nhi gì cả".
Còn Anh Nhi, nàng muốn ói, hình như nàng chưa thân với hắn đến mức như thế này.
Nam tử không thèm để ý gỡ mớ tóc dài của mình, vẫn vô cùng tao nhã mở miệng: "Là chính ngươi nói tên ngươi là Anh Nhi mà, ta cũng không nói oan cho ngươi. Lại nói, nếu ta là người xấu, còn đứng ở đây nói chuyện với ngươi làm gì?"
Nếu như hắn là người xấu, những người này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Hắn chỉ là không cẩn thận nghe được câu chuyện nàng kể, và tên của nàng, chỉ đơn giản cảm thấy chơi vui mà thôi.
"Vậy ngươi đến lãnh cung làm gì?" Tuyết Lê đứng dậy khỏi mặt đất, không cam chịu bị rớt lại phía sau trừng mắt nhìn nam tử.
Nam tử nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên, quét đôi mắt đào hoa: "Tiểu nha đầu, bổn vương đang nói chuyện với chủ nhân của ngươi, không có chuyện của ngươi, chớ tùy tiện xen vào".
"Ngươi..." Tuyết Lê trừng to đôi mắt thành mắt rồng, Mộc Ly nháy mắt ra hiệu với nàng ấy, nàng ấy mới chịu uất ức mà yên lặng, ai bảo nàng ấy không phải chủ nhân cơ chứ!
"Ngươi là Vương gia của nước nào? Ta nhớ là, Phượng Lân quốc chúng ta không có vị Vương gia nào như ngươi!" Mộc Ly vừa nhìn chằm chằm nam tử vừa đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới của hắn một phen, nàng dựa theo trí nhớ của Nhan Khuynh Thành và hiểu biết với Phượng Lân quốc, chả hề biết được có vị Vương gia nào như vậy.
Nam tử cầm lấy xâu cá nướng Mộc Ly chưa kịp ăn, động tác tao nhã xé một miếng, tùy ý đáp: "Ta đến từ Lam Nguyệt Quốc".
"Lam Nguyệt Quốc không phải hai mươi năm trước có Nữ đế lên cầm quyền sao? Có Vương gia lúc nào?" Mộc Ly cũng tùy ý hỏi một câu, chuyện quốc gia đại sự ở lục địa Vô Bi, nàng hoàn toàn không có chút hứng thú gì.
"Ọc..." Nam tử ném con cá nướng trên tay đi, ói ra đất, mày kiếm anh tuấn xoắn xuýt thật chặt lại một chỗ, hắn trước giờ chưa từng ăn con cá nào khó ăn như vậy, không có chút hương vị gì, lại còn tanh tanh, khó ăn chết đi được.
Hắn đương nhiên không biết con cá không có chút hương vị nào này, chính là do Mộc Ly mạo hiểm bỏ qua nguy cơ bị đóng băng, vớt ra từ trong nước lạnh rét mướt. Hơn nữa trong lãnh cung không có gia vị gì, có thể ăn đã là không dễ rồi, lại còn bị hắn đạp hư như vậy.
Trái tim Mộc Ly nhảy lên tận cuống họng, nàng không biết lời nàng vừa nói bị hắn nghe được bao nhiêu, cũng không biết hắn đến từ lúc nào, càng không biết nam tử trước mặt đây có thân phận gì, mặc dù cảm thấy trong lòng bất an, Mộc Ly vẫn trước sau như một cười lạnh: "Ngươi có nghe nói đến người xấu tự nói mình là người xấu sao? Còn nữa, ta tên Nhan Khuynh Thành, không phải Anh Nhi gì cả".
Còn Anh Nhi, nàng muốn ói, hình như nàng chưa thân với hắn đến mức như thế này.
Nam tử không thèm để ý gỡ mớ tóc dài của mình, vẫn vô cùng tao nhã mở miệng: "Là chính ngươi nói tên ngươi là Anh Nhi mà, ta cũng không nói oan cho ngươi. Lại nói, nếu ta là người xấu, còn đứng ở đây nói chuyện với ngươi làm gì?"
Nếu như hắn là người xấu, những người này đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Hắn chỉ là không cẩn thận nghe được câu chuyện nàng kể, và tên của nàng, chỉ đơn giản cảm thấy chơi vui mà thôi.
"Vậy ngươi đến lãnh cung làm gì?" Tuyết Lê đứng dậy khỏi mặt đất, không cam chịu bị rớt lại phía sau trừng mắt nhìn nam tử.
Nam tử nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên, quét đôi mắt đào hoa: "Tiểu nha đầu, bổn vương đang nói chuyện với chủ nhân của ngươi, không có chuyện của ngươi, chớ tùy tiện xen vào".
"Ngươi..." Tuyết Lê trừng to đôi mắt thành mắt rồng, Mộc Ly nháy mắt ra hiệu với nàng ấy, nàng ấy mới chịu uất ức mà yên lặng, ai bảo nàng ấy không phải chủ nhân cơ chứ!
"Ngươi là Vương gia của nước nào? Ta nhớ là, Phượng Lân quốc chúng ta không có vị Vương gia nào như ngươi!" Mộc Ly vừa nhìn chằm chằm nam tử vừa đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới của hắn một phen, nàng dựa theo trí nhớ của Nhan Khuynh Thành và hiểu biết với Phượng Lân quốc, chả hề biết được có vị Vương gia nào như vậy.
Nam tử cầm lấy xâu cá nướng Mộc Ly chưa kịp ăn, động tác tao nhã xé một miếng, tùy ý đáp: "Ta đến từ Lam Nguyệt Quốc".
"Lam Nguyệt Quốc không phải hai mươi năm trước có Nữ đế lên cầm quyền sao? Có Vương gia lúc nào?" Mộc Ly cũng tùy ý hỏi một câu, chuyện quốc gia đại sự ở lục địa Vô Bi, nàng hoàn toàn không có chút hứng thú gì.
"Ọc..." Nam tử ném con cá nướng trên tay đi, ói ra đất, mày kiếm anh tuấn xoắn xuýt thật chặt lại một chỗ, hắn trước giờ chưa từng ăn con cá nào khó ăn như vậy, không có chút hương vị gì, lại còn tanh tanh, khó ăn chết đi được.
Hắn đương nhiên không biết con cá không có chút hương vị nào này, chính là do Mộc Ly mạo hiểm bỏ qua nguy cơ bị đóng băng, vớt ra từ trong nước lạnh rét mướt. Hơn nữa trong lãnh cung không có gia vị gì, có thể ăn đã là không dễ rồi, lại còn bị hắn đạp hư như vậy.