Nhếch đôi môi đỏ cười lạnh với Tô Liên Hinh, nụ cười này của Mộc Ly không chút độ ấm, trong con ngươi cũng không có nửa điểm tình cảm, nàng giơ một nắm đấm lên cướp lấy hộp thức ăn trên tay Tô Liên Hinh. Gương mặt Tô Liên Hinh vốn dĩ đang có biểu cảm lo lắng sợ sệt, nhưng khi nắm đấm của Mộc Ly tiến tới lại cười một cách âm hiểm.
Nhìn thấy nụ cười xảo trá của Tô Liên Hinh, và tên Hoàng đế đứng ở phía xa xem kịch hay, trái tim bất an đập mạnh vài nhịp, trong lòng Mộc Ly biết mình đã trúng kế, muốn thu tay nhưng đã muộn, nắm tay vừa nghiêng xuống, trưởng phong nhè nhẹ mơn trớn cẩm bào màu nguyệt bạch của Tô Liên Hinh, hộp cơm rơi xuống đất vang lên một tiếng "loảng xoảng" nặng nề. Sau đó, Mộc Ly chỉ trông thấy Tô Liên Hinh thuận theo nắm đấm của nàng ngã nhào trên mặt đất lăn người đến mấy vòng liền, tiếp theo tiếng khóc kinh sợ kêu trời trách đất của Tô Liên Hinh vang lên, cùng với âm thanh chấn động kinh hô của đám nô tài.
"Nương nương, người sao rồi?"
"Nương nương người có sao không?!!"
"Mau! Mau gọi thái y, nương nương, người..." Một tên nô tài kinh hoảng hô to chỉ vào thân dưới của Tô Liên Hinh đang chầm chậm chảy máu.
Vũ Tiêu Nhiên vốn dĩ đang mắt lạnh chán ghét nhìn Mộc Ly, lúc nghe được nô tài nói câu này, lập tức bế Tô Liên Hinh đang nằm dưới đất ôm bụng đau khổ lăn lộn lên, giận dữ rống một tiếng với thị vệ: "Giam Tây cung Hoàng hậu vào Thiên lao, chờ trẫm xử lý!"
"Dạ!"
"Nếu như con của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Nói xong câu này, Vũ Tiêu Nhiên không thèm ngoảnh đầu lại ôm Tô Liên Hinh rời đi.
Tô Liên Hinh nép ở trong lòng Vũ Tiêu Nhiên, khuôn mặt tuyệt sắc vặn vẹo vào một chỗ, sau đó nàng ta nhìn qua khe hở cười một cách âm hiểm đắc ý với Mộc Ly.
"Giam vào Thiên lao?" Nhìn nắm tay của mình và Hoàng đế đang ôm Tô Liên Hinh đi xa. Mộc Ly đè thấp âm thanh tự lẩm bẩm một mình, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy mơ hồ, dường như vẫn chưa hiểu được sự việc vừa xảy ra, sau đó nàng nói với nắm tay của mình: "Ta không sao đâu, nắm đấm này của ta vốn chưa động đến nàng ta, là nữ nhân đó tự mình ngã xuống, nhưng mà, các người ai sẽ tin ta đây?!"
Nàng mê muội ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô tội quét qua đám nô tài xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Cao công công còn chưa đi.
Khóe miệng Cao công công giật giật, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn yên lặng mà rời đi, nữ tử âm ngoan độc ác như vậy, trong cung xuất hiện quá nhiều rồi, có lẽ căn bản không cần nói gì với bọn họ, chẳng qua kết quả như vậy thật sự có thể nói là chính xác sao?
Nhếch đôi môi đỏ cười lạnh với Tô Liên Hinh, nụ cười này của Mộc Ly không chút độ ấm, trong con ngươi cũng không có nửa điểm tình cảm, nàng giơ một nắm đấm lên cướp lấy hộp thức ăn trên tay Tô Liên Hinh. Gương mặt Tô Liên Hinh vốn dĩ đang có biểu cảm lo lắng sợ sệt, nhưng khi nắm đấm của Mộc Ly tiến tới lại cười một cách âm hiểm.
Nhìn thấy nụ cười xảo trá của Tô Liên Hinh, và tên Hoàng đế đứng ở phía xa xem kịch hay, trái tim bất an đập mạnh vài nhịp, trong lòng Mộc Ly biết mình đã trúng kế, muốn thu tay nhưng đã muộn, nắm tay vừa nghiêng xuống, trưởng phong nhè nhẹ mơn trớn cẩm bào màu nguyệt bạch của Tô Liên Hinh, hộp cơm rơi xuống đất vang lên một tiếng "loảng xoảng" nặng nề. Sau đó, Mộc Ly chỉ trông thấy Tô Liên Hinh thuận theo nắm đấm của nàng ngã nhào trên mặt đất lăn người đến mấy vòng liền, tiếp theo tiếng khóc kinh sợ kêu trời trách đất của Tô Liên Hinh vang lên, cùng với âm thanh chấn động kinh hô của đám nô tài.
"Nương nương, người sao rồi?"
"Nương nương người có sao không?!!"
"Mau! Mau gọi thái y, nương nương, người..." Một tên nô tài kinh hoảng hô to chỉ vào thân dưới của Tô Liên Hinh đang chầm chậm chảy máu.
Vũ Tiêu Nhiên vốn dĩ đang mắt lạnh chán ghét nhìn Mộc Ly, lúc nghe được nô tài nói câu này, lập tức bế Tô Liên Hinh đang nằm dưới đất ôm bụng đau khổ lăn lộn lên, giận dữ rống một tiếng với thị vệ: "Giam Tây cung Hoàng hậu vào Thiên lao, chờ trẫm xử lý!"
"Dạ!"
"Nếu như con của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Nói xong câu này, Vũ Tiêu Nhiên không thèm ngoảnh đầu lại ôm Tô Liên Hinh rời đi.
Tô Liên Hinh nép ở trong lòng Vũ Tiêu Nhiên, khuôn mặt tuyệt sắc vặn vẹo vào một chỗ, sau đó nàng ta nhìn qua khe hở cười một cách âm hiểm đắc ý với Mộc Ly.
"Giam vào Thiên lao?" Nhìn nắm tay của mình và Hoàng đế đang ôm Tô Liên Hinh đi xa. Mộc Ly đè thấp âm thanh tự lẩm bẩm một mình, khuôn mặt nhỏ tái nhợt tràn đầy mơ hồ, dường như vẫn chưa hiểu được sự việc vừa xảy ra, sau đó nàng nói với nắm tay của mình: "Ta không sao đâu, nắm đấm này của ta vốn chưa động đến nàng ta, là nữ nhân đó tự mình ngã xuống, nhưng mà, các người ai sẽ tin ta đây?!"
Nàng mê muội ngẩng đầu lên, đôi mắt to vô tội quét qua đám nô tài xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Cao công công còn chưa đi.
Khóe miệng Cao công công giật giật, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn yên lặng mà rời đi, nữ tử âm ngoan độc ác như vậy, trong cung xuất hiện quá nhiều rồi, có lẽ căn bản không cần nói gì với bọn họ, chẳng qua kết quả như vậy thật sự có thể nói là chính xác sao?