Gần đến mùa đông, khắp nơi trong nhà tù ẩm ướt âm u đều tản ra mùi mục nát, đã hai ngày rồi, Mộc Ly thật thà ngồi trên giường nhìn lên trần nhà, nàng không hiểu, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua tin tức Tô Liên Hinh có thai? Một nắm đấm chưa đánh đến chỗ của nàng ta, vì sao lại có thể khiến nàng ta sinh non được?
Lẽ nào nữ nhân đó thật sự không tiếc bất cứ giá nào muốn dồn mình vào chỗ chết sao? Hay là nàng ta đã chuẩn bị từ trước rồi đến, nàng ta căn bản không hề mang thai?
Nhưng mà ai có thể tin nàng đây? Lời nói tàn khốc lạnh lùng và bóng lưng tuyệt tình của Vũ Tiêu Nhiên trước khi đi, giống như một cây trâm, ghim vào trong lòng nàng đau nhói. Mộc Ly vẫn không hiểu, chính là trong tiềm thức hi vọng hắn tin tưởng nàng, nhưng cuối cùng lưu lại cho nàng chỉ là một bóng lưng vô tình và ánh mắt hèn mọn khinh thường của mọi người.
Từ khi nào bắt đầu thay đổi đây?
Là từ khi Nhan phụ biết được cảnh ngộ của hắn, hay là đôi con ngươi sâu thẳm âm u như hắc bảo thạch kia? Mộc Ly tự lẩm bẩm, cuối cùng, nhếch đôi môi có chút tái nhợt cười mỉa mai. Có lẽ việc quan trọng bây giờ không phải là làm rõ những thứ vô nghĩa này, việc cần làm trước mắt chính là làm sao thoát ra được?!!
Suy sụp tinh thần rũ đầu xuống, ánh mặt trời u ám chiếu qua cánh cửa sổ nhỏ trên mặt phòng giam lên gương mặt không chút huyết sắc của nàng, lại tự phát ra một loại vẻ đẹp chán chường. Mộc Ly phát hiện toàn thân mình vô lực, bây giờ nàng ngay cả chạy trốn cũng không thể! Nhan phụ cái lão hồ ly đó vẫn chưa chính thức rời khỏi triều đình, hiện tại nếu nàng sợ tội bỏ trốn, tất sẽ liên lụy tới Nhan Phong một nhà trên dưới một trăm hai mươi sáu mạng người!
Nàng có thể mặc kệ lão hồ ly đó, nhưng còn hơn trăm mạng người vô tội, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị mình liên lụy đây?
Nắm tay càng chặt, Mộc Ly đóng chặt đôi mắt to như ngọc lưu ly lại, lông mày đẹp đẽ đau khổ xoắn xuýt vào nhau, gương mặt nàng đau khổ nhìn xung quanh.
Đợi đến khi mở mắt ra, trước mắt đột nhiên bị một trận bóng tối che lại, Mộc Ly cúi đầu nhìn đôi giày Kim long màu vàng trên mặt đất không biết đã đến đây lúc nào, trong nháy mắt tấm lưng gầy yếu trở nên cứng ngắc, nhưng lập tức lại cười tự giễu.
Gần đến mùa đông, khắp nơi trong nhà tù ẩm ướt âm u đều tản ra mùi mục nát, đã hai ngày rồi, Mộc Ly thật thà ngồi trên giường nhìn lên trần nhà, nàng không hiểu, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua tin tức Tô Liên Hinh có thai? Một nắm đấm chưa đánh đến chỗ của nàng ta, vì sao lại có thể khiến nàng ta sinh non được?
Lẽ nào nữ nhân đó thật sự không tiếc bất cứ giá nào muốn dồn mình vào chỗ chết sao? Hay là nàng ta đã chuẩn bị từ trước rồi đến, nàng ta căn bản không hề mang thai?
Nhưng mà ai có thể tin nàng đây? Lời nói tàn khốc lạnh lùng và bóng lưng tuyệt tình của Vũ Tiêu Nhiên trước khi đi, giống như một cây trâm, ghim vào trong lòng nàng đau nhói. Mộc Ly vẫn không hiểu, chính là trong tiềm thức hi vọng hắn tin tưởng nàng, nhưng cuối cùng lưu lại cho nàng chỉ là một bóng lưng vô tình và ánh mắt hèn mọn khinh thường của mọi người.
Từ khi nào bắt đầu thay đổi đây?
Là từ khi Nhan phụ biết được cảnh ngộ của hắn, hay là đôi con ngươi sâu thẳm âm u như hắc bảo thạch kia? Mộc Ly tự lẩm bẩm, cuối cùng, nhếch đôi môi có chút tái nhợt cười mỉa mai. Có lẽ việc quan trọng bây giờ không phải là làm rõ những thứ vô nghĩa này, việc cần làm trước mắt chính là làm sao thoát ra được?!!
Suy sụp tinh thần rũ đầu xuống, ánh mặt trời u ám chiếu qua cánh cửa sổ nhỏ trên mặt phòng giam lên gương mặt không chút huyết sắc của nàng, lại tự phát ra một loại vẻ đẹp chán chường. Mộc Ly phát hiện toàn thân mình vô lực, bây giờ nàng ngay cả chạy trốn cũng không thể! Nhan phụ cái lão hồ ly đó vẫn chưa chính thức rời khỏi triều đình, hiện tại nếu nàng sợ tội bỏ trốn, tất sẽ liên lụy tới Nhan Phong một nhà trên dưới một trăm hai mươi sáu mạng người!
Nàng có thể mặc kệ lão hồ ly đó, nhưng còn hơn trăm mạng người vô tội, làm sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị mình liên lụy đây?
Nắm tay càng chặt, Mộc Ly đóng chặt đôi mắt to như ngọc lưu ly lại, lông mày đẹp đẽ đau khổ xoắn xuýt vào nhau, gương mặt nàng đau khổ nhìn xung quanh.
Đợi đến khi mở mắt ra, trước mắt đột nhiên bị một trận bóng tối che lại, Mộc Ly cúi đầu nhìn đôi giày Kim long màu vàng trên mặt đất không biết đã đến đây lúc nào, trong nháy mắt tấm lưng gầy yếu trở nên cứng ngắc, nhưng lập tức lại cười tự giễu.