Dửng dưng liếc nhìn gã Hoàng đế bên cạnh đang có chút khó chịu, quả nhiên dân thường không thể dự đoán được, ngồi nền nhà mà cũng khó chịu như vậy, vậy thì việc gì phải ngồi xuống cùng với nàng chứ? Nàng không có bắt buộc hắn mà!
Mộc Ly quay đầu cúi xuống, ủ rũ nói: "Ngươi có việc gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi!"
Chắc là có chuyện muốn nói với nàng, nếu không tại sao trong nhà tù chỉ còn lại hắn và nàng?!!
Vũ Tiêu Nhiên thấy Mộc Ly bực mình cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, vểnh đôi môi mỏng phân minh lên đè thấp âm thanh đến không thể nghe thấy được khẽ nói bên tai nàng: "Còn kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, rất tốt!"
Kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, cho dù gặp phải khó khăn gì vẫn có thể phản kháng, cũng quyết không để cho mình chịu thiệt, cho nên, rất tốt!
Hắn xưng là "ta" mà không phải "trẫm", giống như những gì Mộc Ly nói lúc đầu, đứng ở góc độ của một người bình thường, chứ không phải một Thiên tử cao cao tại thượng!
"Vũ Tiêu Nhiên, ngươi có ý gì?" Không có xưng hô, nàng gọi thẳng tên hắn, sẽ không thực sự tiễn nàng lên đường chứ? Nhẹ nhàng, Mộc Ly hỏi rất khẽ, đôi mắt lưu ly long lanh ánh nước nhìn thẳng vào tên Hoàng đế đang khẽ cau mày, nàng tin nếu hắn thật sự muốn nàng chết, nàng không thể không chết! Nhiều nhất chí có thể giãy chết mà thôi.
Chỉ vì dấu chu sa xinh đẹp trên tay vẫn chưa thể bảo vệ nàng, chỉ vì hắn là vị vua lạnh lùng vô tình của Phượng Lân quốc, cho dù Anh Mộc Ly nàng có trí tuệ tiến hóa hơn bọn họ mấy ngàn năm, cuối cùng cũng là ở trong địa bàn của người ta, đấu không lại hắn!
Ai mà không sợ chết? Anh Mộc Ly nàng cũng sợ! Huống chi còn chết oan uổng như vậy!
Đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, hắn nhếch khóe môi mỏng khẽ nở nụ cười với nàng, nụ cười này nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này sáng lạn như ngưng tụ tinh hoa của đất trời, nụ cười này không có chút xa cách nào, giống như hắn và nàng vốn dĩ nên tay bắt mặt mừng, chứ không phải lạnh lùng đối đầu với nhau, cũng là nụ cười này đã khiến cho những thứ vốn không nên xảy ra chậm rãi đâm rễ sâu vào tận đáy lòng.
Đột nhiên, lúc Mộc Ly nhìn Vũ Tiêu Nhiên đến sững sờ, hắn thuận thế tiến công hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước có chút tái nhợt của nàng, thân thể hắn nóng hổi dán chặt lên tấm thân nhỏ bé gầy yếu của nàng, bá đạo không để lại chút vết tích, bàn tay to rộng nắm chặt lấy cánh tay đang giãy giụa loạn xạ của nàng!
Dửng dưng liếc nhìn gã Hoàng đế bên cạnh đang có chút khó chịu, quả nhiên dân thường không thể dự đoán được, ngồi nền nhà mà cũng khó chịu như vậy, vậy thì việc gì phải ngồi xuống cùng với nàng chứ? Nàng không có bắt buộc hắn mà!
Mộc Ly quay đầu cúi xuống, ủ rũ nói: "Ngươi có việc gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi!"
Chắc là có chuyện muốn nói với nàng, nếu không tại sao trong nhà tù chỉ còn lại hắn và nàng?!!
Vũ Tiêu Nhiên thấy Mộc Ly bực mình cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, vểnh đôi môi mỏng phân minh lên đè thấp âm thanh đến không thể nghe thấy được khẽ nói bên tai nàng: "Còn kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, rất tốt!"
Kiên cường hơn ta tưởng, nàng như vậy, cho dù gặp phải khó khăn gì vẫn có thể phản kháng, cũng quyết không để cho mình chịu thiệt, cho nên, rất tốt!
Hắn xưng là "ta" mà không phải "trẫm", giống như những gì Mộc Ly nói lúc đầu, đứng ở góc độ của một người bình thường, chứ không phải một Thiên tử cao cao tại thượng!
"Vũ Tiêu Nhiên, ngươi có ý gì?" Không có xưng hô, nàng gọi thẳng tên hắn, sẽ không thực sự tiễn nàng lên đường chứ? Nhẹ nhàng, Mộc Ly hỏi rất khẽ, đôi mắt lưu ly long lanh ánh nước nhìn thẳng vào tên Hoàng đế đang khẽ cau mày, nàng tin nếu hắn thật sự muốn nàng chết, nàng không thể không chết! Nhiều nhất chí có thể giãy chết mà thôi.
Chỉ vì dấu chu sa xinh đẹp trên tay vẫn chưa thể bảo vệ nàng, chỉ vì hắn là vị vua lạnh lùng vô tình của Phượng Lân quốc, cho dù Anh Mộc Ly nàng có trí tuệ tiến hóa hơn bọn họ mấy ngàn năm, cuối cùng cũng là ở trong địa bàn của người ta, đấu không lại hắn!
Ai mà không sợ chết? Anh Mộc Ly nàng cũng sợ! Huống chi còn chết oan uổng như vậy!
Đoán được trong lòng nàng nghĩ gì, hắn nhếch khóe môi mỏng khẽ nở nụ cười với nàng, nụ cười này nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười này sáng lạn như ngưng tụ tinh hoa của đất trời, nụ cười này không có chút xa cách nào, giống như hắn và nàng vốn dĩ nên tay bắt mặt mừng, chứ không phải lạnh lùng đối đầu với nhau, cũng là nụ cười này đã khiến cho những thứ vốn không nên xảy ra chậm rãi đâm rễ sâu vào tận đáy lòng.
Đột nhiên, lúc Mộc Ly nhìn Vũ Tiêu Nhiên đến sững sờ, hắn thuận thế tiến công hung hăng hôn lên đôi môi mọng nước có chút tái nhợt của nàng, thân thể hắn nóng hổi dán chặt lên tấm thân nhỏ bé gầy yếu của nàng, bá đạo không để lại chút vết tích, bàn tay to rộng nắm chặt lấy cánh tay đang giãy giụa loạn xạ của nàng!