"Chưa từng gặp qua nữ nhân nào tự xưng gia cả, Anh Nhi, nàng quả nhiên... rất thú vị!" Ngữ điệu nhàn nhạt, phong thái phóng khoáng ưu nhã, nam tử lại một lần nữa không sợ chết khiêu khích tính nhẫn nại của Mộc Ly.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng rất thú vị sao?" Khuôn mặt bình tĩnh đã lộ ra một chút không kiên nhẫn. Mộc Ly mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử đối diện, chút giận dữ phiền toái ban đầu đã bị nàng che giấu rất tốt.
Nam tử tiếp nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt hai người đấu nhau kịch liệt trong không trung, phát ra những tia lửa điện roẹt roẹt, một đôi mắt đào hoa đầy ý trêu đùa, một đôi mắt to sáng như lưu ly, một bên không ngừng khiêu khích, một bênh lạnh lùng, mười mấy phút sau...
Nam tử không nhịn được chớp mắt một cái, cặp mắt đào hoa híp thành một đường: "Chỉ cần là lời Anh Nhi nói, ta đều sẽ thấy rất thú vị".
Ánh mắt đối diện xem ra không hợp với hắn, hoặc là do lời nói ra không hợp với cả hắn và nàng, ánh mắt của nàng rõ ràng lạnh lẽo như vậy, hơn nữa còn mang theo khoảng trống mờ mịt, nhưng bản thân dường như vẫn cứ bị đôi mắt không chút cảm tình đó hấp dẫn.
Cảm nhận như vậy khiến nam tử có chút sững sờ, nhưng lập tức lại lắc đầu cười tự giễu.
"Ta cho ngươi đi chết, có phải ngươi cũng sẽ cảm thấy rất thú vị không? Hoàng tử Lam Nguyệt!" Từng câu từng chữ, đột nhiên giọng nói của Mộc Ly lạnh lẽo, chẳng qua nụ cười tự giễu của nam tử trước mặt làm đau mắt nàng, nàng không thích, thậm chí có chút hận kiểu tự giễu này, nhất là dưới tình huống như vậy, muốn để mình không thấy cũng khó.
Từ nhỏ đến lớn, kiểu cười đó nàng hận thấu xương cũng không đủ, không ai có tư cách cười tự giễu tự xót thương như vậy trước mặt nàng, như vậy chỉ khiến cho nàng thêm đau khổ, đau thấu xương, sâu tận trong xương tủy.
Giống như một cơn ác mộng đáng sợ, rõ ràng người đã tỉnh rổi, trong tâm lại vẫn mãi dừng lại ở bóng ma đó, mãi mãi rửa không sạch, không thể quên được. Cho dù trải qua sự phai nhạt của thời gian khiến cho ngươi dần quên nó đi, nhưng chỉ cần nhắc tới, nó sẽ lập tức chạy tới nuốt chửng lấy ngươi.
Nam tử bình tĩnh nhìn Mộc Ly, nhưng không tỏ thái độ bất mãn gì với những lời nói lạnh thấu xương của nàng, mà sau đó, hắn cúi người xuống nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Mộc Ly, cặp mắt hoa đào quyến rũ ít đi vài phần cười đùa lại đậm ý muốn tìm tòi nghiên cứu, từng câu từng chữ nghiêm túc nói với Mộc Ly "Ta tên là, Phượng... Lâm!"
Ánh mắt lại thời thời khắc khắc nhìn về phía chiếc cổ trắng mịn của Mộc Ly, tự như đang thăm dò cái gì, lại giống như chỉ nhìn ngắm một cách đơn giản mà thôi.
"Chưa từng gặp qua nữ nhân nào tự xưng gia cả, Anh Nhi, nàng quả nhiên... rất thú vị!" Ngữ điệu nhàn nhạt, phong thái phóng khoáng ưu nhã, nam tử lại một lần nữa không sợ chết khiêu khích tính nhẫn nại của Mộc Ly.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng rất thú vị sao?" Khuôn mặt bình tĩnh đã lộ ra một chút không kiên nhẫn. Mộc Ly mở to đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử đối diện, chút giận dữ phiền toái ban đầu đã bị nàng che giấu rất tốt.
Nam tử tiếp nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt hai người đấu nhau kịch liệt trong không trung, phát ra những tia lửa điện roẹt roẹt, một đôi mắt đào hoa đầy ý trêu đùa, một đôi mắt to sáng như lưu ly, một bên không ngừng khiêu khích, một bênh lạnh lùng, mười mấy phút sau...
Nam tử không nhịn được chớp mắt một cái, cặp mắt đào hoa híp thành một đường: "Chỉ cần là lời Anh Nhi nói, ta đều sẽ thấy rất thú vị".
Ánh mắt đối diện xem ra không hợp với hắn, hoặc là do lời nói ra không hợp với cả hắn và nàng, ánh mắt của nàng rõ ràng lạnh lẽo như vậy, hơn nữa còn mang theo khoảng trống mờ mịt, nhưng bản thân dường như vẫn cứ bị đôi mắt không chút cảm tình đó hấp dẫn.
Cảm nhận như vậy khiến nam tử có chút sững sờ, nhưng lập tức lại lắc đầu cười tự giễu.
"Ta cho ngươi đi chết, có phải ngươi cũng sẽ cảm thấy rất thú vị không? Hoàng tử Lam Nguyệt!" Từng câu từng chữ, đột nhiên giọng nói của Mộc Ly lạnh lẽo, chẳng qua nụ cười tự giễu của nam tử trước mặt làm đau mắt nàng, nàng không thích, thậm chí có chút hận kiểu tự giễu này, nhất là dưới tình huống như vậy, muốn để mình không thấy cũng khó.
Từ nhỏ đến lớn, kiểu cười đó nàng hận thấu xương cũng không đủ, không ai có tư cách cười tự giễu tự xót thương như vậy trước mặt nàng, như vậy chỉ khiến cho nàng thêm đau khổ, đau thấu xương, sâu tận trong xương tủy.
Giống như một cơn ác mộng đáng sợ, rõ ràng người đã tỉnh rổi, trong tâm lại vẫn mãi dừng lại ở bóng ma đó, mãi mãi rửa không sạch, không thể quên được. Cho dù trải qua sự phai nhạt của thời gian khiến cho ngươi dần quên nó đi, nhưng chỉ cần nhắc tới, nó sẽ lập tức chạy tới nuốt chửng lấy ngươi.
Nam tử bình tĩnh nhìn Mộc Ly, nhưng không tỏ thái độ bất mãn gì với những lời nói lạnh thấu xương của nàng, mà sau đó, hắn cúi người xuống nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Mộc Ly, cặp mắt hoa đào quyến rũ ít đi vài phần cười đùa lại đậm ý muốn tìm tòi nghiên cứu, từng câu từng chữ nghiêm túc nói với Mộc Ly "Ta tên là, Phượng... Lâm!"
Ánh mắt lại thời thời khắc khắc nhìn về phía chiếc cổ trắng mịn của Mộc Ly, tự như đang thăm dò cái gì, lại giống như chỉ nhìn ngắm một cách đơn giản mà thôi.