Bên trong nhà lao rất yên lặng, yên lặng tới nỗi ngoài tiếng hít thở của vài người ra thì chỉ có thể nghe được tiếng cây kim rơi, lông mi dài khẽ rung. Mộc Ly chậm rãi mở mắt, vừa vặn liếc thấy một góc của Minh Hoàng khi đó đang vội vã rời khỏi nhà lao, thân thể không kìm được khẽ run, nàng nở nụ cười lạnh nhạt với Thái hậu đã yên lặng ngồi ở trong nhà lao một lúc lâu.
Cười đến bi thương, cười đến thê lương, nhưng cũng rất hờ hững, nàng vốn là người con gái lạnh nhạt thích yên tĩnh như vậy, chỉ bởi vì bản thân nàng không cho phép.
"Được... Ta, đồng ý với bà". Khẽ nhếch đôi môi tái nhợt, giống như đã sống lâu như vậy, nàng mới nhẹ nhàng chậm rãi đưa ra một quyết định, nhưng khiến cho Hoàng thái hậu nãy giờ vẫn đợi ở chỗ này thở hắt ra một tiếng, không ai phát hiện ra hình bóng lảo đảo rời đi bên ngoài nhà lao.
Không khí bên trong nhà lao vẫn không vì câu nói của Mộc Ly mà thoải mái lên tí nào, trái lại còn thêm áp lực, cũng không biết từ người nào tỏa ra nữa, tên mặc y phục thái giám xanh lam lẳng lặng đứng bên Hoàng thái hậu cao quý đoan trang, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Mộc Ly chằm chằm, Mộc Ly cũng nâng đôi mắt to sáng như thủy tinh đáng giá tên thái giám to gan này một phen.
Không giống những tên thái giám khúm núm vâng vâng dạ dạ bình thường, xem ra tên thái giám này rất to gan, hắn mặc y phục thái giám trong cung màu lam, một tay cung kính đỡ Hoàng thái hậu, diện mạo bình thường khiến người ta liếc qua một lần sẽ không còn nhớ nữa, lại có một đôi mắt đen như hắc bảo thạch, hắn cứ nhìn chằm chằm Mộc Ly, trong đôi mắt ấy hiện lên sự nghi hoặc, dường như đang có chuyện gì đó mà đến bản thân hắn cũng nghĩ không ra, nhìn thấy tên thái giám này, nhưng Mộc Ly lại không cảm thấy chán ghét ánh mắt đánh giá mình của hắn.
"Khuynh Thành, việc này làm khó cho ngươi rồi" Từ lúc vào đến giờ Hoàng thái hậu vẫn chưa từng nói một câu, trong giọng nói vẫn lộ ra sự uy nghiêm, nói bà ưa thích nàng, nhưng giọng nói của bà lại không có chút tình cảm dư thừa nào.
Mộc Ly không chỉ hoài nghi, dưới có Hoàng đế trẻ tuổi, trên có Hoàng thái hậu mấy chục tuổi, lẽ nào người trong Hoàng gia trời sinh đều không có tình cảm như vậy sao? Hay là bọn họ đều diễn kịch quá giỏi? Cũng có thể, thật sự là, vô tình nhất chính là gia đình Đế vương?!!
Mộc Ly cười, nụ cười tà mị, càn rỡ, nụ cười vô cùng lạnh: "Làm khó? Không phải người cũng đã lên tiếng rồi sao?"
Đe dọa dụ dỗ cũng được, lời cũng đã nói ra rồi, cũng không cần phải bày ra bộ dáng khó xử phải không?
Bên trong nhà lao rất yên lặng, yên lặng tới nỗi ngoài tiếng hít thở của vài người ra thì chỉ có thể nghe được tiếng cây kim rơi, lông mi dài khẽ rung. Mộc Ly chậm rãi mở mắt, vừa vặn liếc thấy một góc của Minh Hoàng khi đó đang vội vã rời khỏi nhà lao, thân thể không kìm được khẽ run, nàng nở nụ cười lạnh nhạt với Thái hậu đã yên lặng ngồi ở trong nhà lao một lúc lâu.
Cười đến bi thương, cười đến thê lương, nhưng cũng rất hờ hững, nàng vốn là người con gái lạnh nhạt thích yên tĩnh như vậy, chỉ bởi vì bản thân nàng không cho phép.
"Được... Ta, đồng ý với bà". Khẽ nhếch đôi môi tái nhợt, giống như đã sống lâu như vậy, nàng mới nhẹ nhàng chậm rãi đưa ra một quyết định, nhưng khiến cho Hoàng thái hậu nãy giờ vẫn đợi ở chỗ này thở hắt ra một tiếng, không ai phát hiện ra hình bóng lảo đảo rời đi bên ngoài nhà lao.
Không khí bên trong nhà lao vẫn không vì câu nói của Mộc Ly mà thoải mái lên tí nào, trái lại còn thêm áp lực, cũng không biết từ người nào tỏa ra nữa, tên mặc y phục thái giám xanh lam lẳng lặng đứng bên Hoàng thái hậu cao quý đoan trang, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Mộc Ly chằm chằm, Mộc Ly cũng nâng đôi mắt to sáng như thủy tinh đáng giá tên thái giám to gan này một phen.
Không giống những tên thái giám khúm núm vâng vâng dạ dạ bình thường, xem ra tên thái giám này rất to gan, hắn mặc y phục thái giám trong cung màu lam, một tay cung kính đỡ Hoàng thái hậu, diện mạo bình thường khiến người ta liếc qua một lần sẽ không còn nhớ nữa, lại có một đôi mắt đen như hắc bảo thạch, hắn cứ nhìn chằm chằm Mộc Ly, trong đôi mắt ấy hiện lên sự nghi hoặc, dường như đang có chuyện gì đó mà đến bản thân hắn cũng nghĩ không ra, nhìn thấy tên thái giám này, nhưng Mộc Ly lại không cảm thấy chán ghét ánh mắt đánh giá mình của hắn.
"Khuynh Thành, việc này làm khó cho ngươi rồi" Từ lúc vào đến giờ Hoàng thái hậu vẫn chưa từng nói một câu, trong giọng nói vẫn lộ ra sự uy nghiêm, nói bà ưa thích nàng, nhưng giọng nói của bà lại không có chút tình cảm dư thừa nào.
Mộc Ly không chỉ hoài nghi, dưới có Hoàng đế trẻ tuổi, trên có Hoàng thái hậu mấy chục tuổi, lẽ nào người trong Hoàng gia trời sinh đều không có tình cảm như vậy sao? Hay là bọn họ đều diễn kịch quá giỏi? Cũng có thể, thật sự là, vô tình nhất chính là gia đình Đế vương?!!
Mộc Ly cười, nụ cười tà mị, càn rỡ, nụ cười vô cùng lạnh: "Làm khó? Không phải người cũng đã lên tiếng rồi sao?"
Đe dọa dụ dỗ cũng được, lời cũng đã nói ra rồi, cũng không cần phải bày ra bộ dáng khó xử phải không?
Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Chapter 70
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bên trong nhà lao rất yên lặng, yên lặng tới nỗi ngoài tiếng hít thở của vài người ra thì chỉ có thể nghe được tiếng cây kim rơi, lông mi dài khẽ rung. Mộc Ly chậm rãi mở mắt, vừa vặn liếc thấy một góc của Minh Hoàng khi đó đang vội vã rời khỏi nhà lao, thân thể không kìm được khẽ run, nàng nở nụ cười lạnh nhạt với Thái hậu đã yên lặng ngồi ở trong nhà lao một lúc lâu.
Cười đến bi thương, cười đến thê lương, nhưng cũng rất hờ hững, nàng vốn là người con gái lạnh nhạt thích yên tĩnh như vậy, chỉ bởi vì bản thân nàng không cho phép.
"Được... Ta, đồng ý với bà". Khẽ nhếch đôi môi tái nhợt, giống như đã sống lâu như vậy, nàng mới nhẹ nhàng chậm rãi đưa ra một quyết định, nhưng khiến cho Hoàng thái hậu nãy giờ vẫn đợi ở chỗ này thở hắt ra một tiếng, không ai phát hiện ra hình bóng lảo đảo rời đi bên ngoài nhà lao.
Không khí bên trong nhà lao vẫn không vì câu nói của Mộc Ly mà thoải mái lên tí nào, trái lại còn thêm áp lực, cũng không biết từ người nào tỏa ra nữa, tên mặc y phục thái giám xanh lam lẳng lặng đứng bên Hoàng thái hậu cao quý đoan trang, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Mộc Ly chằm chằm, Mộc Ly cũng nâng đôi mắt to sáng như thủy tinh đáng giá tên thái giám to gan này một phen.
Không giống những tên thái giám khúm núm vâng vâng dạ dạ bình thường, xem ra tên thái giám này rất to gan, hắn mặc y phục thái giám trong cung màu lam, một tay cung kính đỡ Hoàng thái hậu, diện mạo bình thường khiến người ta liếc qua một lần sẽ không còn nhớ nữa, lại có một đôi mắt đen như hắc bảo thạch, hắn cứ nhìn chằm chằm Mộc Ly, trong đôi mắt ấy hiện lên sự nghi hoặc, dường như đang có chuyện gì đó mà đến bản thân hắn cũng nghĩ không ra, nhìn thấy tên thái giám này, nhưng Mộc Ly lại không cảm thấy chán ghét ánh mắt đánh giá mình của hắn.
"Khuynh Thành, việc này làm khó cho ngươi rồi" Từ lúc vào đến giờ Hoàng thái hậu vẫn chưa từng nói một câu, trong giọng nói vẫn lộ ra sự uy nghiêm, nói bà ưa thích nàng, nhưng giọng nói của bà lại không có chút tình cảm dư thừa nào.
Mộc Ly không chỉ hoài nghi, dưới có Hoàng đế trẻ tuổi, trên có Hoàng thái hậu mấy chục tuổi, lẽ nào người trong Hoàng gia trời sinh đều không có tình cảm như vậy sao? Hay là bọn họ đều diễn kịch quá giỏi? Cũng có thể, thật sự là, vô tình nhất chính là gia đình Đế vương?!!
Mộc Ly cười, nụ cười tà mị, càn rỡ, nụ cười vô cùng lạnh: "Làm khó? Không phải người cũng đã lên tiếng rồi sao?"
Đe dọa dụ dỗ cũng được, lời cũng đã nói ra rồi, cũng không cần phải bày ra bộ dáng khó xử phải không?