Như vậy chỉ khiến người ta càng ghét, những phi tử trước kia của Hoàng đế không dám nói với Hoàng thái hậu như vậy, thế mà Anh Mộc Ly nàng lại dám.
"Nhan Khuynh Thành! Lẽ nào, ngươi muốn nuốt lời?" Hoàng thái hậu nóng nảy lên tiếng, đồ trang sức cao quý trên đầu hơi rung động, trong đôi mắt phượng mang theo sự tức giận và khinh thường nhìn Mộc Ly, người phụ nữ tôn quý nhất của nước Phượng Lân, chẳng bao giờ có ai dám ăn nói với bà như thế, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Ngược lại thái giám áo lam bên cạnh trong con ngươi lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa như đối với hành động này của Mộc Ly hắn không có chút cảm giác kì quái nào.
Mộc Ly nhướn lông mày, không xem sự tức giận của bà ra gì: "Người yên tâm, nếu ta đã đồng ý với người thì sẽ không nuốt lời. Còn nữa... người có thể đi được rồi, ta không tiễn!"
Một bà già chỉ hiểu quyền thế và lợi ích, Mộc Ly cảm thấy đến lời nói qua loa hay hành động đơn giản vẫn không đáng làm để cho bà ta xem, cho dù lấy thân phận tôn quý thì làm sao, còn không phải chỉ là một con chim bị nhốt trong cái lồng vàng.
"Nhan Khuynh Thành! Ngươi đừng quá đắc ý, bổn cung lúc nào cũng có thể phá hủy Nhan phủ!" Ngực lập tức phập phồng kịch liệt, cho thấy Hoàng thái hậu vô cùng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Ly, Hoàng thái hậu được thái giám áo lam dìu ra khỏi nhà lao.
Nhìn theo bóng dáng Hoàng thái hậu giận run đi ra khỏi nhà lao, Mộc Ly vui vẻ mở miệng: "Mẫu thân của Hoàng đế! Người nhớ cho kĩ, ta không phải Nhan Khuynh Thành, ta là Anh Mộc Ly, người nhớ lấy lần sau đừng có gọi nhầm nữa nhé, à không đúng... không có lần sau nữa rồi".
Lão Thái hậu đã nói như vậy rồi, làm sao có thể đến nữa, chứ đừng nói bà ta không muốn gặp nàng, Anh Mộc Ly nàng cũng không thèm gặp bà ta.
Hoàng thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý nàng, trái lại thái giám áo lam không nhịn được quay đầu liếc Mộc Ly một cái, con ngươi đen lấy dán chặt lên vẻ mặt sinh động của Mộc Ly, môi mỏng kéo ra một nụ cười đầy hứng thú, từ từ biến mất ở khúc quanh nhà lao.
Sau khi Hoàng thái hậu đi khỏi thiên lao lại trở lại yên tĩnh như cũ, đồng thời triều đình cũng gió thổi mây phun.
Chuyện Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành, trong lãnh cung đã bóp chết đứa con chưa chào đời của Tô quý phi, lan truyền khắp hoàng cung Phượng Lân quốc, trong khoảng thời gian ngắn trong triều đình, quần thần khiếp sợ, gió thổi mây phun!
Bộ tộc quân hầu Tô thị dồn dập dâng tấu buộc tội Tây cung Hoàng hậu, nói rằng thân làm chủ hậu cung không chỉ ghen ghét đố kị các phi tần khác mà tâm địa còn độc ác, sát hại Hoàng tử, các tấu chương đòi phế hậu thi nhau mà tới, cùng lúc Tô gia dâng tấu buộc tội Tây cung Hoàng hậu, hữu Thừa tướng Nhan Phong lại bị người truy sát suốt đêm, lâm trọng bệnh nằm trên giường.
Như vậy chỉ khiến người ta càng ghét, những phi tử trước kia của Hoàng đế không dám nói với Hoàng thái hậu như vậy, thế mà Anh Mộc Ly nàng lại dám.
"Nhan Khuynh Thành! Lẽ nào, ngươi muốn nuốt lời?" Hoàng thái hậu nóng nảy lên tiếng, đồ trang sức cao quý trên đầu hơi rung động, trong đôi mắt phượng mang theo sự tức giận và khinh thường nhìn Mộc Ly, người phụ nữ tôn quý nhất của nước Phượng Lân, chẳng bao giờ có ai dám ăn nói với bà như thế, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Ngược lại thái giám áo lam bên cạnh trong con ngươi lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa như đối với hành động này của Mộc Ly hắn không có chút cảm giác kì quái nào.
Mộc Ly nhướn lông mày, không xem sự tức giận của bà ra gì: "Người yên tâm, nếu ta đã đồng ý với người thì sẽ không nuốt lời. Còn nữa... người có thể đi được rồi, ta không tiễn!"
Một bà già chỉ hiểu quyền thế và lợi ích, Mộc Ly cảm thấy đến lời nói qua loa hay hành động đơn giản vẫn không đáng làm để cho bà ta xem, cho dù lấy thân phận tôn quý thì làm sao, còn không phải chỉ là một con chim bị nhốt trong cái lồng vàng.
"Nhan Khuynh Thành! Ngươi đừng quá đắc ý, bổn cung lúc nào cũng có thể phá hủy Nhan phủ!" Ngực lập tức phập phồng kịch liệt, cho thấy Hoàng thái hậu vô cùng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Mộc Ly, Hoàng thái hậu được thái giám áo lam dìu ra khỏi nhà lao.
Nhìn theo bóng dáng Hoàng thái hậu giận run đi ra khỏi nhà lao, Mộc Ly vui vẻ mở miệng: "Mẫu thân của Hoàng đế! Người nhớ cho kĩ, ta không phải Nhan Khuynh Thành, ta là Anh Mộc Ly, người nhớ lấy lần sau đừng có gọi nhầm nữa nhé, à không đúng... không có lần sau nữa rồi".
Lão Thái hậu đã nói như vậy rồi, làm sao có thể đến nữa, chứ đừng nói bà ta không muốn gặp nàng, Anh Mộc Ly nàng cũng không thèm gặp bà ta.
Hoàng thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý nàng, trái lại thái giám áo lam không nhịn được quay đầu liếc Mộc Ly một cái, con ngươi đen lấy dán chặt lên vẻ mặt sinh động của Mộc Ly, môi mỏng kéo ra một nụ cười đầy hứng thú, từ từ biến mất ở khúc quanh nhà lao.
Sau khi Hoàng thái hậu đi khỏi thiên lao lại trở lại yên tĩnh như cũ, đồng thời triều đình cũng gió thổi mây phun.
Chuyện Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành, trong lãnh cung đã bóp chết đứa con chưa chào đời của Tô quý phi, lan truyền khắp hoàng cung Phượng Lân quốc, trong khoảng thời gian ngắn trong triều đình, quần thần khiếp sợ, gió thổi mây phun!
Bộ tộc quân hầu Tô thị dồn dập dâng tấu buộc tội Tây cung Hoàng hậu, nói rằng thân làm chủ hậu cung không chỉ ghen ghét đố kị các phi tần khác mà tâm địa còn độc ác, sát hại Hoàng tử, các tấu chương đòi phế hậu thi nhau mà tới, cùng lúc Tô gia dâng tấu buộc tội Tây cung Hoàng hậu, hữu Thừa tướng Nhan Phong lại bị người truy sát suốt đêm, lâm trọng bệnh nằm trên giường.