Quần thần lúc trước vốn ủng hộ Tây cung Hoàng hậu nhưng hiện tại đều đã trở mặt, ban đầu ủng hộ Nhan Khuynh Thành là vì Hoàng thái hậu nổi cơn thịnh nộ cho phép làm việc này. Nhưng bây giờ, Tây cung Hoàng hậu có thể nói là một người cô độc.
Dù sao đó cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế Phượng Lân quốc, hắn rất thương tâm cho nên đã hạ lệnh bãi triều hai ngày, ngày đêm ở trong Liên Trì Cung với Tô quý phi, ngày thứ ba Hoàng đế vừa ra khỏi Liên Trì Cung liền lập tức gọi quần thần đến thương nghị chuyện này, nhiều lần tranh cãi, kết quả cuối cùng là -- phế Hậu!
Phế hậu! Đây là kết quả của việc Tây cung Hoàng hậu giết chết Hoàng tử và áp lực buộc tội từ quần thần mà ra.
Trời cao trong xanh, Mộc Ly yên tĩnh ngồi trên chiếc giường gỗ trong nhà lao nghe Cao công công lẩm bẩm đọc một đạo thánh chỉ dài dằng dặc.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành, không hiền không đức, sát hại Hoàng tử, nhưng thứ cho là ngộ thương, giáng xuống làm thứ dân, giam cầm trong Tương Tư Các, khâm thử".
Đợi sau khi Cao công công đọc xong, Mộc Ly vẫn ngây ngô chưa khôi phục tinh thần lại. Cao công công đọc một chuỗi dài, nhưng Mộc Ly chỉ hiểu được vài chữ, giáng xuống làm thứ dân, cũng có nghĩa là, nàng người mà được gọi là Tây cung Hoàng hậu đã bị phế rồi, thật sự bị phế rồi!
Cuối cùng cũng đã bị phế như nàng mong muốn, nên vui, nên cười mới phải.
Mộc Ly thật sự đã cười, nụ cười rất nhẹ rất nhạt, như gió xuân tháng ba, tới một cách lờ mờ, nhưng cũng yên lặng ra đi, không có thương cảm, chỉ vì tất cả đã sớm nằm trong dự liệu rồi.
"Đa tạ công công" Hai tay tiếp lấy thánh chỉ, không oán, không hận, tất cả đều tự nhiên như gió, thậm chí Mộc Ly còn cảm tạ Cao công công.
Trên mặt Cao công công có nét kinh ngạc không để người khác biết, chẳng có nữ tử nào nghe được tin mình bị phế mà lại có thể bình tĩnh đối đáp như thế. Có lẽ, Nhan Khuynh Thành nàng là người duy nhất, hoặc là, Cao Minh Hải lão lại một lần nữa nhìn nhầm rồi.
"Đừng khách sáo, đó là việc nô tài nên làm" Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vẫn cung kính như thường ngày, nhưng trong con ngươi lại có chút cảm thán, mới được bao lâu đâu, thôi quên đi, từ lúc nữ tử trước mặt này đến làm chủ Mạt Ương cung mới được 2 tháng, giờ tất cả đều thay đổi rồi.
Haiz! Có lẽ đây chính là nỗi khổ của những người sinh ra là nữ nhân của Đế vương! Mỗi người đều sẽ phải trải qua nỗi khổ khác nhau, chẳng qua xem ngươi dùng thái độ gì để đối mặt với nó thôi.
Quần thần lúc trước vốn ủng hộ Tây cung Hoàng hậu nhưng hiện tại đều đã trở mặt, ban đầu ủng hộ Nhan Khuynh Thành là vì Hoàng thái hậu nổi cơn thịnh nộ cho phép làm việc này. Nhưng bây giờ, Tây cung Hoàng hậu có thể nói là một người cô độc.
Dù sao đó cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng đế Phượng Lân quốc, hắn rất thương tâm cho nên đã hạ lệnh bãi triều hai ngày, ngày đêm ở trong Liên Trì Cung với Tô quý phi, ngày thứ ba Hoàng đế vừa ra khỏi Liên Trì Cung liền lập tức gọi quần thần đến thương nghị chuyện này, nhiều lần tranh cãi, kết quả cuối cùng là -- phế Hậu!
Phế hậu! Đây là kết quả của việc Tây cung Hoàng hậu giết chết Hoàng tử và áp lực buộc tội từ quần thần mà ra.
Trời cao trong xanh, Mộc Ly yên tĩnh ngồi trên chiếc giường gỗ trong nhà lao nghe Cao công công lẩm bẩm đọc một đạo thánh chỉ dài dằng dặc.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tây cung Hoàng hậu Nhan Khuynh Thành, không hiền không đức, sát hại Hoàng tử, nhưng thứ cho là ngộ thương, giáng xuống làm thứ dân, giam cầm trong Tương Tư Các, khâm thử".
Đợi sau khi Cao công công đọc xong, Mộc Ly vẫn ngây ngô chưa khôi phục tinh thần lại. Cao công công đọc một chuỗi dài, nhưng Mộc Ly chỉ hiểu được vài chữ, giáng xuống làm thứ dân, cũng có nghĩa là, nàng người mà được gọi là Tây cung Hoàng hậu đã bị phế rồi, thật sự bị phế rồi!
Cuối cùng cũng đã bị phế như nàng mong muốn, nên vui, nên cười mới phải.
Mộc Ly thật sự đã cười, nụ cười rất nhẹ rất nhạt, như gió xuân tháng ba, tới một cách lờ mờ, nhưng cũng yên lặng ra đi, không có thương cảm, chỉ vì tất cả đã sớm nằm trong dự liệu rồi.
"Đa tạ công công" Hai tay tiếp lấy thánh chỉ, không oán, không hận, tất cả đều tự nhiên như gió, thậm chí Mộc Ly còn cảm tạ Cao công công.
Trên mặt Cao công công có nét kinh ngạc không để người khác biết, chẳng có nữ tử nào nghe được tin mình bị phế mà lại có thể bình tĩnh đối đáp như thế. Có lẽ, Nhan Khuynh Thành nàng là người duy nhất, hoặc là, Cao Minh Hải lão lại một lần nữa nhìn nhầm rồi.
"Đừng khách sáo, đó là việc nô tài nên làm" Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn vẫn cung kính như thường ngày, nhưng trong con ngươi lại có chút cảm thán, mới được bao lâu đâu, thôi quên đi, từ lúc nữ tử trước mặt này đến làm chủ Mạt Ương cung mới được tháng, giờ tất cả đều thay đổi rồi.
Haiz! Có lẽ đây chính là nỗi khổ của những người sinh ra là nữ nhân của Đế vương! Mỗi người đều sẽ phải trải qua nỗi khổ khác nhau, chẳng qua xem ngươi dùng thái độ gì để đối mặt với nó thôi.