Thu lại ngọc bội bên người, Mộc Ly đảo mắt nhìn một lượt Tương Tư các. Sau đó ủ rũ cúi đầu xuống, bị giam trong Tương Tư các được hai ngày rồi, điều kiện đãi ngộ ở đây tốt hơn nhiều so với Lãnh cung, chẳng qua Mộc Ly chưa nhìn thấy người nào, ngoài nha hoàn hờ hững lạnh nhạt mỗi ngày đều đưa cơm đến cho nàng ra thì Mộc Ly quả thật chưa từng nhìn thấy ai khác!
Không biết Tuyết Lê ra sao rồi? Không biết Vũ Tiêu Nhiên định xử lý nàng ấy như thế nào?
Nghĩ đến tên Hoàng đế cao ngạo tự đại đó, trong lòng Mộc Ly có chút đau đớn mơ hồ, nhớ lại những lời nói kì quái của hắn trong nhà lao và chuỗi hành động kì lạ của hắn, khiến Mộc Ly càng không thể hiểu được, và cả đứa bé trong bụng Tô Liên Hinh nữa, rốt cuộc là thật hay giả?
Một chuỗi câu hỏi khiến Mộc Ly nhức hết cả đầu, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nhìn sắc trời dần tối. Mộc Ly quyết định tối nay phải xuất cung một chuyến, có vài chuyện nhất định phải mau chóng giải quyết, cứ như thế này mãi, khuôn mặt tuyệt sắc của Nhan Khuynh Thành cũng chỉ có thể đợi chết già ở trong cung thôi!
Thừa dịp đêm dần tối như mực, Mộc Ly đổi cẩm bào nguyệt bạch trên người thành tố bào màu đen hòa vào bóng đêm, trước cửa có thị vệ canh giữ, Mộc Ly leo tường ở hậu viện Tương Tư các, tiếp theo chạy thẳng đến lỗ chó ở Lãnh cung, lần này Mộc Ly không chui lỗ chó, bức tường như thế này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ, sở dĩ lần trước phải chui lỗ chó là vì có Tuyết Lê bên cạnh, không thể một mình leo tường còn người khác thì chui lỗ chó phải không?!!
Theo con đường lần trước, Mộc Ly một khắc cũng không dám chậm trễ chạy thẳng tới Nhan tướng phủ, vẫn là chỗ lần trước, leo tường, qua chín khúc hành lang dài tránh xa tai mắt của người trong phủ, Mộc Ly đã đứng trước cửa phòng Nhan phụ, nhìn ánh nến nhàn nhạt bên trong, Mộc Ly không do dự lách mình đi vào phòng.
"Thành Nhi!" Nhan phụ ngồi trước ánh nến, một thân y phục màu trắng càng khiến sắc mặt ông thêm trắng nhợt, nhưng trên mặt vẫn không ngớt ý cười nhìn Mộc Ly.
Mộc Ly khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng, ông ấy quả nhiên là một lão hồ ly, sớm đã đoán được nàng sẽ đến đây, không những đoán trước nàng sẽ đến, hơn nữa một màn ám sát kia cũng là do lão tự thiết kế, điều này khiến Mộc Ly thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Nhan phủ đã có bảo đảm an toàn cơ bản nhất!
Thu lại ngọc bội bên người, Mộc Ly đảo mắt nhìn một lượt Tương Tư các. Sau đó ủ rũ cúi đầu xuống, bị giam trong Tương Tư các được hai ngày rồi, điều kiện đãi ngộ ở đây tốt hơn nhiều so với Lãnh cung, chẳng qua Mộc Ly chưa nhìn thấy người nào, ngoài nha hoàn hờ hững lạnh nhạt mỗi ngày đều đưa cơm đến cho nàng ra thì Mộc Ly quả thật chưa từng nhìn thấy ai khác!
Không biết Tuyết Lê ra sao rồi? Không biết Vũ Tiêu Nhiên định xử lý nàng ấy như thế nào?
Nghĩ đến tên Hoàng đế cao ngạo tự đại đó, trong lòng Mộc Ly có chút đau đớn mơ hồ, nhớ lại những lời nói kì quái của hắn trong nhà lao và chuỗi hành động kì lạ của hắn, khiến Mộc Ly càng không thể hiểu được, và cả đứa bé trong bụng Tô Liên Hinh nữa, rốt cuộc là thật hay giả?
Một chuỗi câu hỏi khiến Mộc Ly nhức hết cả đầu, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, nhìn sắc trời dần tối. Mộc Ly quyết định tối nay phải xuất cung một chuyến, có vài chuyện nhất định phải mau chóng giải quyết, cứ như thế này mãi, khuôn mặt tuyệt sắc của Nhan Khuynh Thành cũng chỉ có thể đợi chết già ở trong cung thôi!
Thừa dịp đêm dần tối như mực, Mộc Ly đổi cẩm bào nguyệt bạch trên người thành tố bào màu đen hòa vào bóng đêm, trước cửa có thị vệ canh giữ, Mộc Ly leo tường ở hậu viện Tương Tư các, tiếp theo chạy thẳng đến lỗ chó ở Lãnh cung, lần này Mộc Ly không chui lỗ chó, bức tường như thế này đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ, sở dĩ lần trước phải chui lỗ chó là vì có Tuyết Lê bên cạnh, không thể một mình leo tường còn người khác thì chui lỗ chó phải không?!!
Theo con đường lần trước, Mộc Ly một khắc cũng không dám chậm trễ chạy thẳng tới Nhan tướng phủ, vẫn là chỗ lần trước, leo tường, qua chín khúc hành lang dài tránh xa tai mắt của người trong phủ, Mộc Ly đã đứng trước cửa phòng Nhan phụ, nhìn ánh nến nhàn nhạt bên trong, Mộc Ly không do dự lách mình đi vào phòng.
"Thành Nhi!" Nhan phụ ngồi trước ánh nến, một thân y phục màu trắng càng khiến sắc mặt ông thêm trắng nhợt, nhưng trên mặt vẫn không ngớt ý cười nhìn Mộc Ly.
Mộc Ly khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng, ông ấy quả nhiên là một lão hồ ly, sớm đã đoán được nàng sẽ đến đây, không những đoán trước nàng sẽ đến, hơn nữa một màn ám sát kia cũng là do lão tự thiết kế, điều này khiến Mộc Ly thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Nhan phủ đã có bảo đảm an toàn cơ bản nhất!