“Phụ thân, người tính khi nào rút lui? Chẳng lẽ người muốn nhìn nữ nhi người chết già trong cung sao?” Trước lạ sau quen, Mộc Ly đi thẳng vào vấn đề, tiếng “phụ thân” nàng gọi nghe cực kì thuận miệng, tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không có biện pháp khác mà?!!
Nếu đã nhập vào thân thể của con gái ông ta, tiếng “phụ thân” này xem như không thiệt thòi mấy.
“Chẳng lẽ con ngốc đến mức nghĩ rằng hắn ta sẽ bỏ qua cho con?” Nhan phụ khẽ xoa chòm râu dê dưới cằm, khuôn mặt già nua tái nhợt lại bị nét ưu sầu bao phủ, ông biết vị quân chủ cao cao tại thượng đó sẽ không dễ dàng tha cho nữ nhi của mình. Nếu không, sẽ không chỉ là nhốt vào Tương Tư các mà đã trực tiếp đá ra khỏi cung rồi.
Tất nhiên Mộc Ly biết “hắn” trong miệng Nhan phụ đang nói đến ai, nàng thừa hiểu Vũ Tiêu Nhiên sẽ không buông tha cho nàng đơn giản như vậy, nhưng cái này không phải là mấu chốt. Thủ vệ ở Tương Tư các không đông lắm, chỉ cần Nhan phụ nhanh chóng rút lui, nàng có thể trốn ra sớm một chút, điểm này thì Anh Mộc Ly nàng vẫn nắm chắc.
Nhưng cuối cùng phải xem ai cao tay hơn, là nàng Anh Mộc Ly, hay là hắn Vũ Tiêu Nhiên.
“Thành nhi à, con đấu không lại hắn đâu.” Dường như nhìn ra được Mộc Ly đang suy nghĩ cái gì, Nhan phụ chỉ ra suy nghĩ trong lòng nàng, tâm kế của thiếu niên thiên tử, một con nhóc con sao đấu lại được?
“Phụ thân, chỉ cần người sớm ngày rút lui là được, con sợ thời gian quá lâu, sẽ khiến hắn sinh nghi.” Mộc Ly tự tin cười, đấu được hay không phải xem bản thân mình. Lúc trước Tiêu Khuynh Thành có đấu được hay không thì nàng không biết, tối thiểu thì Anh Mộc Ly tin tưởng vào bản thân mình bây giờ, nàng không tin một người có trí tuệ tiến hóa hơn hắn ngàn năm sẽ đấu không lại được một cổ nhân.
Nhưng Mộc Ly đã quên, cổ nhân cổ hủ này không phải ai khác, hắn chính là người từ nhỏ đã sống trong hoàng cung đầy âm mưu quỷ kế!
“Nhiều nhất là nửa tháng nữa, Thành nhi, về sau con phải thận trọng, nơi nào cũng phải cẩn thận, vi phụ không giúp được con!” Mắt thấy sắp đến lúc tử biệt, mắt Nhan phụ hơi đỏ lên, ông đưa cho Mộc Ly một cái nhẫn, cẩn thận dặn dò: “Cầm lấy cái nhẫn này, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, toàn bộ ‘Vạn Hoa lâu’ trên Vô Bi đại lục đều có thể dùng được.”
“Phụ thân, người tính khi nào rút lui? Chẳng lẽ người muốn nhìn nữ nhi người chết già trong cung sao?” Trước lạ sau quen, Mộc Ly đi thẳng vào vấn đề, tiếng “phụ thân” nàng gọi nghe cực kì thuận miệng, tuy trong lòng không vui, nhưng cũng không có biện pháp khác mà?!!
Nếu đã nhập vào thân thể của con gái ông ta, tiếng “phụ thân” này xem như không thiệt thòi mấy.
“Chẳng lẽ con ngốc đến mức nghĩ rằng hắn ta sẽ bỏ qua cho con?” Nhan phụ khẽ xoa chòm râu dê dưới cằm, khuôn mặt già nua tái nhợt lại bị nét ưu sầu bao phủ, ông biết vị quân chủ cao cao tại thượng đó sẽ không dễ dàng tha cho nữ nhi của mình. Nếu không, sẽ không chỉ là nhốt vào Tương Tư các mà đã trực tiếp đá ra khỏi cung rồi.
Tất nhiên Mộc Ly biết “hắn” trong miệng Nhan phụ đang nói đến ai, nàng thừa hiểu Vũ Tiêu Nhiên sẽ không buông tha cho nàng đơn giản như vậy, nhưng cái này không phải là mấu chốt. Thủ vệ ở Tương Tư các không đông lắm, chỉ cần Nhan phụ nhanh chóng rút lui, nàng có thể trốn ra sớm một chút, điểm này thì Anh Mộc Ly nàng vẫn nắm chắc.
Nhưng cuối cùng phải xem ai cao tay hơn, là nàng Anh Mộc Ly, hay là hắn Vũ Tiêu Nhiên.
“Thành nhi à, con đấu không lại hắn đâu.” Dường như nhìn ra được Mộc Ly đang suy nghĩ cái gì, Nhan phụ chỉ ra suy nghĩ trong lòng nàng, tâm kế của thiếu niên thiên tử, một con nhóc con sao đấu lại được?
“Phụ thân, chỉ cần người sớm ngày rút lui là được, con sợ thời gian quá lâu, sẽ khiến hắn sinh nghi.” Mộc Ly tự tin cười, đấu được hay không phải xem bản thân mình. Lúc trước Tiêu Khuynh Thành có đấu được hay không thì nàng không biết, tối thiểu thì Anh Mộc Ly tin tưởng vào bản thân mình bây giờ, nàng không tin một người có trí tuệ tiến hóa hơn hắn ngàn năm sẽ đấu không lại được một cổ nhân.
Nhưng Mộc Ly đã quên, cổ nhân cổ hủ này không phải ai khác, hắn chính là người từ nhỏ đã sống trong hoàng cung đầy âm mưu quỷ kế!
“Nhiều nhất là nửa tháng nữa, Thành nhi, về sau con phải thận trọng, nơi nào cũng phải cẩn thận, vi phụ không giúp được con!” Mắt thấy sắp đến lúc tử biệt, mắt Nhan phụ hơi đỏ lên, ông đưa cho Mộc Ly một cái nhẫn, cẩn thận dặn dò: “Cầm lấy cái nhẫn này, về sau có chuyện gì cần hỗ trợ, toàn bộ ‘Vạn Hoa lâu’ trên Vô Bi đại lục đều có thể dùng được.”