Linh Phi tái mặt nhìn Mộc Ly đang đắc ý, lạnh lùng hừ mũi, mắt phượng phẫn nộ nhìn thẳng vào Mộc Ly: “Các ngươi không dám động thủ, vậy để bản cung đích thân giáo huấn con tiện nhân này!”
Dứt lời, Linh Phi ngẩng cáo đầu, vẻ mặt vặn vẹo tà ác, trước mặt đám mỹ nhân bước tới chỗ Mộc Ly. Mộc Ly khoanh tay, cười tủm tỉm nhìn Linh Phi đang tới gần, thầm nghĩ: Tốt! Ta không động thủ, ngươi lại không biết sống chết tự dâng lên cửa, cô nãi nãi ta đang ngứa tay đây!
“Linh Phi tỷ tỷ, mong tỷ tha cho nàng ấy.” Một nữ tử đột nhiên chạy tới, nhìn Linh Phi đang tức giận mà cầu xin, âm thầm nháy mắt với Mộc Ly, ý bảo nàng chạy mau.
Mộc Ly bị nữ tử vô danh này làm cho kinh hãi, lúc này ai mà không vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng nàng ấy chẳng những không bỏ đi mà còn cầu tình thay cho nàng, một chút vậy thôi cũng khiến Mộc Ly cảm động, nhưng trong thâm cung, thật sự có người vẫn giữ được tấm lòng tinh khiết lương thiện sao?
Dù sao, lòng người khó lường, ai mà rõ được?
Linh Phi ngạo nghễ liếc nhìn nữ tử xinh đẹp yếu đuối trước mắt, đẩy nàng ra, tức giận nói: “Như phi, ngươi ít xen vào việc của người khác đi, chuyện của bản cung không tới phiên ngươi nhúng tay vào!”
Thân mình Như phi vốn mảnh mai, bị Linh Phi dùng sức đẩy như vậy, lập tức ngã xuống, may mà mặt đất không có cái gì cứng nên không bị thương, Như Phi dùng tay đỡ mình dậy, cầu xin nói: “Linh Phi tỷ tỷ…….”
“Câm mồm!” Còn chưa nói xong, đã bị mỹ nhân diễm lệ đưa tay chặn mồm, ngăn không cho nói những lời cầu tình.
Ngoan độc trừng mắt nhìn Như Phi một cái, Linh Phi không để ý tới sắc mặt Mộc Ly khẽ biến đổi, vẫn bước tới chỗ nàng.
Mộc Ly âm thầm động âm thầm nắm chặt tay, khóe môi kín đáo nở ra một nụ cười tàn khốc. Mộc Ly giận rồi, thật sự tức giận, nàng nhất định phải giáo huấn nữ nhân không biết tốt xấu này cho tốt, nếu không, nàng ta sẽ càng không coi ai ra gì!
Linh Phi tái mặt nhìn Mộc Ly đang đắc ý, lạnh lùng hừ mũi, mắt phượng phẫn nộ nhìn thẳng vào Mộc Ly: “Các ngươi không dám động thủ, vậy để bản cung đích thân giáo huấn con tiện nhân này!”
Dứt lời, Linh Phi ngẩng cáo đầu, vẻ mặt vặn vẹo tà ác, trước mặt đám mỹ nhân bước tới chỗ Mộc Ly. Mộc Ly khoanh tay, cười tủm tỉm nhìn Linh Phi đang tới gần, thầm nghĩ: Tốt! Ta không động thủ, ngươi lại không biết sống chết tự dâng lên cửa, cô nãi nãi ta đang ngứa tay đây!
“Linh Phi tỷ tỷ, mong tỷ tha cho nàng ấy.” Một nữ tử đột nhiên chạy tới, nhìn Linh Phi đang tức giận mà cầu xin, âm thầm nháy mắt với Mộc Ly, ý bảo nàng chạy mau.
Mộc Ly bị nữ tử vô danh này làm cho kinh hãi, lúc này ai mà không vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng nàng ấy chẳng những không bỏ đi mà còn cầu tình thay cho nàng, một chút vậy thôi cũng khiến Mộc Ly cảm động, nhưng trong thâm cung, thật sự có người vẫn giữ được tấm lòng tinh khiết lương thiện sao?
Dù sao, lòng người khó lường, ai mà rõ được?
Linh Phi ngạo nghễ liếc nhìn nữ tử xinh đẹp yếu đuối trước mắt, đẩy nàng ra, tức giận nói: “Như phi, ngươi ít xen vào việc của người khác đi, chuyện của bản cung không tới phiên ngươi nhúng tay vào!”
Thân mình Như phi vốn mảnh mai, bị Linh Phi dùng sức đẩy như vậy, lập tức ngã xuống, may mà mặt đất không có cái gì cứng nên không bị thương, Như Phi dùng tay đỡ mình dậy, cầu xin nói: “Linh Phi tỷ tỷ…….”
“Câm mồm!” Còn chưa nói xong, đã bị mỹ nhân diễm lệ đưa tay chặn mồm, ngăn không cho nói những lời cầu tình.
Ngoan độc trừng mắt nhìn Như Phi một cái, Linh Phi không để ý tới sắc mặt Mộc Ly khẽ biến đổi, vẫn bước tới chỗ nàng.
Mộc Ly âm thầm động âm thầm nắm chặt tay, khóe môi kín đáo nở ra một nụ cười tàn khốc. Mộc Ly giận rồi, thật sự tức giận, nàng nhất định phải giáo huấn nữ nhân không biết tốt xấu này cho tốt, nếu không, nàng ta sẽ càng không coi ai ra gì!