"Được rồi được rồi, Anh nhi nàng đừng nóng vội!" Phượng Lâm dùng thái độ vừa làm nũng vừa trêu đùa Mộc Ly, tiếp theo nhanh chóng giải huyệt đạo trên người nàng, đám mỹ nhân xung quanh dường như vì câu nói này của Phượng Lâm mà con ngươi muốn rớt xuống đất.
Không để ý tới lời nói buồn nôn đó, Mộc Ly xiết chặt quả đấm hoạt động lại gân cốt, vẻ mặt ‘ngày chết của ngươi đến rồi’ nhìn Linh Phi. Chân mày Linh phi xoắn xuýt sợ hãi nhìn Mộc Ly, định lui lại, muốn chạy trốn, suy nghĩ muốn động đậy, nhưng làm sao cơ thể cũng không thể nhúc nhích nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Ly từng bước một đến gần.
Mỗi bước đi của Mộc Ly, Linh Phi cảm giác mình và cái chết càng ngày càng gần. Mặc dù trên mặt Mộc Ly không có biểu tình kinh khủng gì, nhưng lại khiến cho Linh Phi cảm thấy Mộc Ly lúc này còn đáng sợ hơn Tu La Địa Ngục.
Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa đúng không? Ai bảo Linh Phi ngươi thất đức không có trái tim chi? Nếu đã làm, thì đừng sợ đừng hối hận!!
"Giải huyệt cho nàng ta." Mộc Ly lạnh nhạt liếc Phượng Lâm, dùng giọng nói gần như kết băng, câu nói này khiến Linh Phi thoải mái không ít.
Nàng ta cho rằng, dựa vào hiện nay thân phận của nàng ta và Nhan Khuynh Thành khác nhau một trời một vực. Mộc Ly sẽ không dám làm gì nàng ta, ít nhất trước mắt là như vậy.
Nhưng mà, chỉ một câu cho rằng, hoặc một thân phận chênh lệch, Linh Phi liền ngây thơ cho là có thể ngăn cản quyết tâm báo thù của Mộc Ly sao?
Ta chỉ có thể nói, Linh phi nương nương. Ngài quá ngây thơ, quá đơn thuần rồi.
Mọi người không biết hành động này cuả Mộc Ly có ý gì, nhưng Phượng Lâm lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộc Ly, sau đó thoải mái nhàn nhã giải khai huyệt đạo trên người Linh Phi, vẫn không quên nháy mắt với Linh Phi, nói một câu: "Phẩm chất của Anh nhi nhà ta, chắc chắn tốt hơn tiện nhân ngươi."
Không để ý tới tức giận Linh phi ngược lại thở phào một hơi, nàng ta còn chưa kịp cử động cánh tay bạch ngọc bị tê liệt, Mộc Ly đã ra tay nhanh như điện sử dụng hết mười phần lực tàn nhẫn bẻ cánh tay Linh Phi một cái, chỉ nghe ‘rắc rắc’ một tiếng, thứ gì đó trong cơ thể đã bể nát, Mộc Ly cười lạnh một tiếng, nói: "Dùng cái tay này đánh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất cái tay này! Dùng hai tay đánh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi không có tay."
"Được rồi được rồi, Anh nhi nàng đừng nóng vội!" Phượng Lâm dùng thái độ vừa làm nũng vừa trêu đùa Mộc Ly, tiếp theo nhanh chóng giải huyệt đạo trên người nàng, đám mỹ nhân xung quanh dường như vì câu nói này của Phượng Lâm mà con ngươi muốn rớt xuống đất.
Không để ý tới lời nói buồn nôn đó, Mộc Ly xiết chặt quả đấm hoạt động lại gân cốt, vẻ mặt ‘ngày chết của ngươi đến rồi’ nhìn Linh Phi. Chân mày Linh phi xoắn xuýt sợ hãi nhìn Mộc Ly, định lui lại, muốn chạy trốn, suy nghĩ muốn động đậy, nhưng làm sao cơ thể cũng không thể nhúc nhích nửa phần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộc Ly từng bước một đến gần.
Mỗi bước đi của Mộc Ly, Linh Phi cảm giác mình và cái chết càng ngày càng gần. Mặc dù trên mặt Mộc Ly không có biểu tình kinh khủng gì, nhưng lại khiến cho Linh Phi cảm thấy Mộc Ly lúc này còn đáng sợ hơn Tu La Địa Ngục.
Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa đúng không? Ai bảo Linh Phi ngươi thất đức không có trái tim chi? Nếu đã làm, thì đừng sợ đừng hối hận!!
"Giải huyệt cho nàng ta." Mộc Ly lạnh nhạt liếc Phượng Lâm, dùng giọng nói gần như kết băng, câu nói này khiến Linh Phi thoải mái không ít.
Nàng ta cho rằng, dựa vào hiện nay thân phận của nàng ta và Nhan Khuynh Thành khác nhau một trời một vực. Mộc Ly sẽ không dám làm gì nàng ta, ít nhất trước mắt là như vậy.
Nhưng mà, chỉ một câu cho rằng, hoặc một thân phận chênh lệch, Linh Phi liền ngây thơ cho là có thể ngăn cản quyết tâm báo thù của Mộc Ly sao?
Ta chỉ có thể nói, Linh phi nương nương. Ngài quá ngây thơ, quá đơn thuần rồi.
Mọi người không biết hành động này cuả Mộc Ly có ý gì, nhưng Phượng Lâm lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Mộc Ly, sau đó thoải mái nhàn nhã giải khai huyệt đạo trên người Linh Phi, vẫn không quên nháy mắt với Linh Phi, nói một câu: "Phẩm chất của Anh nhi nhà ta, chắc chắn tốt hơn tiện nhân ngươi."
Không để ý tới tức giận Linh phi ngược lại thở phào một hơi, nàng ta còn chưa kịp cử động cánh tay bạch ngọc bị tê liệt, Mộc Ly đã ra tay nhanh như điện sử dụng hết mười phần lực tàn nhẫn bẻ cánh tay Linh Phi một cái, chỉ nghe ‘rắc rắc’ một tiếng, thứ gì đó trong cơ thể đã bể nát, Mộc Ly cười lạnh một tiếng, nói: "Dùng cái tay này đánh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất cái tay này! Dùng hai tay đánh, hôm nay ta sẽ khiến ngươi không có tay."