"Nhan Khuynh Tành, nếu ngươi dám hủy mặt của Bổn cung, Bổn cung thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi." Đều nói vịt chết còn cứng mỏ, nhìn đi, Linh Phi chính là như vậy, rõ ràng vẻ mặt sợ hãi đã bán đứng nàng ta, vậy mà vẫn còn bày ra dáng vẻ quật cường không sợ trời không sợ đất.
"Vậy hãy để cho ta thử một chút. . . ." Mộc Ly cười tà ác, dứt lời, đao trong tay chuyển một cái đã bay lên mặt Linh Phi, nhưng không biết khi nào thì có một luồng lực cực lớn xông thẳng đến cây dao trong tay Mộc Ly, mất thăng bằng, cơ thể Mộc Ly cũng bay theo con dao.
"Anh nhi!" Phượng Lâm hoảng sợ hét lớn, thân mình chuyển một cái, nhảy vút lên trời, sợi tóc đen như mực vẽ một vòng cung cực đẹp trên không trung, cánh tay dài nhỏ đón lấy thân thể mềm mại của Mộc Ly.
"Các ngươi đang làm gì?!" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, trộn lẫn sự tức giận, đôi mắt đen như bảo thạch sáng chói, là một loại băng giá có thể đông chết người. Hiện tại, Vũ Tiêu Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ làm cho người ta cảm giác giống như mình đang ở trong hầm băng lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn không chút tình cảm cau mày nhìn về phía Mộc Ly.
"Tham kiến hoàng thượng." Nhóm phi tử xung quanh vốn đang ngẩn ngơ, lập tức sửa sang lại quần áo của mình, đổi lại vẻ mặt tươi như hoa ngẩng đầu đứng thẳng, cao quý giống như Hoàng đế.
"Hoàng thượng cứu mạng!" Linh Phi giống như nhìn thấy cứu tinh đến quỳ rạp dưới chân của Vũ Tiêu Nhiên, một đôi mắt phượng tràn đầy nước mắt lần thứ hai, đáng thương ngẩng đầu nhìn Vũ Tiêu Nhiên.
"Mang Linh Phi đi chăm sóc." Lạnh nhạt liếc Linh Phi một cái, không nhìn đến đám mỹ nhân hành lễ, Vũ Tiêu Nhiên phân phó thị vệ phía sau một tiếng, ánh mắt lần nữa chuyển tới Mộc Ly bị Phượng Lâm ôm trong ngực.
"Chậm đã." Rời khỏi lồng ngực Phượng Lâm, Mộc Ly thản nhiên kêu một tiếng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Vũ Tiêu Nhiên: "Nếu hôm nay ta nhất định phải hủy mặt của nàng ta?"
Nếu hôm nay ta nhất định phải hủy mặt của nàng ta, ngươi có ngăn cản không? Đáp án này thật ra đã sáng tỏ, chẳng qua Mộc Ly không cam lòng, dựa vào cái gì mà với một câu nói của hắn, sau khi Linh Phi tổn thương Anh Mộc Ly nàng còn có thể tiếp tục sống tốt.
"Nhan Khuynh Tành, nếu ngươi dám hủy mặt của Bổn cung, Bổn cung thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi." Đều nói vịt chết còn cứng mỏ, nhìn đi, Linh Phi chính là như vậy, rõ ràng vẻ mặt sợ hãi đã bán đứng nàng ta, vậy mà vẫn còn bày ra dáng vẻ quật cường không sợ trời không sợ đất.
"Vậy hãy để cho ta thử một chút. . . ." Mộc Ly cười tà ác, dứt lời, đao trong tay chuyển một cái đã bay lên mặt Linh Phi, nhưng không biết khi nào thì có một luồng lực cực lớn xông thẳng đến cây dao trong tay Mộc Ly, mất thăng bằng, cơ thể Mộc Ly cũng bay theo con dao.
"Anh nhi!" Phượng Lâm hoảng sợ hét lớn, thân mình chuyển một cái, nhảy vút lên trời, sợi tóc đen như mực vẽ một vòng cung cực đẹp trên không trung, cánh tay dài nhỏ đón lấy thân thể mềm mại của Mộc Ly.
"Các ngươi đang làm gì?!" Giọng nói lạnh lẽo vang lên, trộn lẫn sự tức giận, đôi mắt đen như bảo thạch sáng chói, là một loại băng giá có thể đông chết người. Hiện tại, Vũ Tiêu Nhiên chỉ cần liếc mắt một cái cũng sẽ làm cho người ta cảm giác giống như mình đang ở trong hầm băng lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn không chút tình cảm cau mày nhìn về phía Mộc Ly.
"Tham kiến hoàng thượng." Nhóm phi tử xung quanh vốn đang ngẩn ngơ, lập tức sửa sang lại quần áo của mình, đổi lại vẻ mặt tươi như hoa ngẩng đầu đứng thẳng, cao quý giống như Hoàng đế.
"Hoàng thượng cứu mạng!" Linh Phi giống như nhìn thấy cứu tinh đến quỳ rạp dưới chân của Vũ Tiêu Nhiên, một đôi mắt phượng tràn đầy nước mắt lần thứ hai, đáng thương ngẩng đầu nhìn Vũ Tiêu Nhiên.
"Mang Linh Phi đi chăm sóc." Lạnh nhạt liếc Linh Phi một cái, không nhìn đến đám mỹ nhân hành lễ, Vũ Tiêu Nhiên phân phó thị vệ phía sau một tiếng, ánh mắt lần nữa chuyển tới Mộc Ly bị Phượng Lâm ôm trong ngực.
"Chậm đã." Rời khỏi lồng ngực Phượng Lâm, Mộc Ly thản nhiên kêu một tiếng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng Vũ Tiêu Nhiên: "Nếu hôm nay ta nhất định phải hủy mặt của nàng ta?"
Nếu hôm nay ta nhất định phải hủy mặt của nàng ta, ngươi có ngăn cản không? Đáp án này thật ra đã sáng tỏ, chẳng qua Mộc Ly không cam lòng, dựa vào cái gì mà với một câu nói của hắn, sau khi Linh Phi tổn thương Anh Mộc Ly nàng còn có thể tiếp tục sống tốt.