À không! Nàng không cho phép, không ai có thể sau khi làm nàng bị thương, mà vẫn hoàn hảo rời đi, nhất là Linh Phi, đầu tiên là bỏ thuốc hại Nhan Khuynh Thành chân chính. Bây giờ là như thế này. Tuy Mộc Ly đã dạy dỗ nàng ta một chút, nhưng vẫn còn chưa đủ đâu!
Cho nên không được, nàng không cho phép, không cho phép Linh Phi cứ như vậy rời đi!!! Tuyệt đối không cho phép. . . . . .
Ánh mắt Vũ Tiêu Nhiên tối đen lạnh lẽo như băng nhìn Mộc Ly, tay rủ xuống hai bên nắm thật chặt, trong lòng thoáng run rẩy. Sau đó, môi mỏng khẽ động, nâng lên hai phần độ cong, nói ra một câu không mặn không nhạt: "Ngươi hủy mặt của nàng, vậy hãy để cho nàng trả lại gấp trăm lần đi."
Ngươi hủy mặt của nàng, vậy hãy để cho nàng trả lại gấp trăm lần đi —— hắn nói lạnh nhạt như thế, nhẹ như mây như gió, nhưng cũng tuyệt tình như thế, tuyệt tình đến mức không chừa lại một đường sống!!
Linh Phi đứng nguyên tại chỗ quên cả đau đớn trên tay, gương mặt hoa lệ hiện lên sự kinh ngạc và mừng như điên. Lúc này nàng cho là, vị đế vương cao cao tại thượng đó vẫn còn thích mình, dung nhan xinh đẹp hơn nữa còn là thiên kim Tả Thừa Tướng, đã vậy thì nàng không có thua Nhan Khuynh Thành, ít nhất, nàng cho là như vậy.
Như Phi ngồi trên mặt đất sững sờ đến mất hồn, đó chính là phu quân của nàng sao? Đó chính là lý do phụ thân của mình trăm muôn ngàn kế muốn đưa mình vào cung sao?
Phu quân sao? Chẳng qua cũng không phải là phu quân của riêng một nữ tử nào, mà là phu quân của hậu cung ba nghìn mỹ nữ, là Chúa Tể của vạn dân thiên hạ. Bởi vì, Hoàng đế của một quốc gia, trước giờ sẽ không thuộc về một mình ai.
Đây là sự bi ai của một phi tử trong hậu cung, nhưng cũng là vinh hạnh của các nàng. Cuối cùng, chỉ có thể hóa thành một câu thở dài.
Gió lạnh thổi qua bên tai, quét qua gương mặt tái nhợt của Mộc Ly khiến nàng hơi đau, nhưng thế nào cũng không bằng tim đã bị đóng băng ở trong lồng ngực, đôi mắt to lưu ly nháy hai cái, giờ phút này hai mắt Mộc Ly thoạt nhìn hết sức sáng trong, tựa như ngôi sao lóe sáng trong đêm tối.
Phượng Lâm nhìn tình huống của nàng trong lòng cũng cả kinh, hắn nhíu chặt mày lo lắng canh chừng nhất cử nhất động của nàng.
"Vậy thì hãy để cho ta thử xem nàng ta có thể hủy được mặt của ta không?" Chân nhỏ mạnh mẽ đá một cái trên mặt đất, tiểu đao (con dao nhỏ) như mọc thêm đôi cánh bay vọt lên, đôi tay Mộc Ly vẽ một cái trên không trung, tiểu đao đã vững vàng rơi vào trong tay của nàng.
À không! Nàng không cho phép, không ai có thể sau khi làm nàng bị thương, mà vẫn hoàn hảo rời đi, nhất là Linh Phi, đầu tiên là bỏ thuốc hại Nhan Khuynh Thành chân chính. Bây giờ là như thế này. Tuy Mộc Ly đã dạy dỗ nàng ta một chút, nhưng vẫn còn chưa đủ đâu!
Cho nên không được, nàng không cho phép, không cho phép Linh Phi cứ như vậy rời đi!!! Tuyệt đối không cho phép. . . . . .
Ánh mắt Vũ Tiêu Nhiên tối đen lạnh lẽo như băng nhìn Mộc Ly, tay rủ xuống hai bên nắm thật chặt, trong lòng thoáng run rẩy. Sau đó, môi mỏng khẽ động, nâng lên hai phần độ cong, nói ra một câu không mặn không nhạt: "Ngươi hủy mặt của nàng, vậy hãy để cho nàng trả lại gấp trăm lần đi."
Ngươi hủy mặt của nàng, vậy hãy để cho nàng trả lại gấp trăm lần đi —— hắn nói lạnh nhạt như thế, nhẹ như mây như gió, nhưng cũng tuyệt tình như thế, tuyệt tình đến mức không chừa lại một đường sống!!
Linh Phi đứng nguyên tại chỗ quên cả đau đớn trên tay, gương mặt hoa lệ hiện lên sự kinh ngạc và mừng như điên. Lúc này nàng cho là, vị đế vương cao cao tại thượng đó vẫn còn thích mình, dung nhan xinh đẹp hơn nữa còn là thiên kim Tả Thừa Tướng, đã vậy thì nàng không có thua Nhan Khuynh Thành, ít nhất, nàng cho là như vậy.
Như Phi ngồi trên mặt đất sững sờ đến mất hồn, đó chính là phu quân của nàng sao? Đó chính là lý do phụ thân của mình trăm muôn ngàn kế muốn đưa mình vào cung sao?
Phu quân sao? Chẳng qua cũng không phải là phu quân của riêng một nữ tử nào, mà là phu quân của hậu cung ba nghìn mỹ nữ, là Chúa Tể của vạn dân thiên hạ. Bởi vì, Hoàng đế của một quốc gia, trước giờ sẽ không thuộc về một mình ai.
Đây là sự bi ai của một phi tử trong hậu cung, nhưng cũng là vinh hạnh của các nàng. Cuối cùng, chỉ có thể hóa thành một câu thở dài.
Gió lạnh thổi qua bên tai, quét qua gương mặt tái nhợt của Mộc Ly khiến nàng hơi đau, nhưng thế nào cũng không bằng tim đã bị đóng băng ở trong lồng ngực, đôi mắt to lưu ly nháy hai cái, giờ phút này hai mắt Mộc Ly thoạt nhìn hết sức sáng trong, tựa như ngôi sao lóe sáng trong đêm tối.
Phượng Lâm nhìn tình huống của nàng trong lòng cũng cả kinh, hắn nhíu chặt mày lo lắng canh chừng nhất cử nhất động của nàng.
"Vậy thì hãy để cho ta thử xem nàng ta có thể hủy được mặt của ta không?" Chân nhỏ mạnh mẽ đá một cái trên mặt đất, tiểu đao (con dao nhỏ) như mọc thêm đôi cánh bay vọt lên, đôi tay Mộc Ly vẽ một cái trên không trung, tiểu đao đã vững vàng rơi vào trong tay của nàng.