“Đây là ngươi tự tìm đường chết!" Vũ Tiêu Nhiên nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, bàn tay nhanh chóng nhẹ nhàng di chuyển tới cái cổ mịn màng của Mộc Ly, đột nhiên dùng sức một cái, bóp chặt cổ nàng, dường như sự giận dữ trong mắt đã không còn kiềm chế được.
Mộc Ly cười, hai mắt nhìn Vũ Tiêu Nhiên giễu cợt cười, ném ánh mắt yên tâm cho Phượng Lâm đang lo lắng ở bên kia, ngước cao đầu, Mộc Ly chịu đựng đau đớn trên cổ, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Vũ Tiêu Nhiên, không mang theo nhiệt độ cười nói: "Mỗi lần đều dùng chiêu này, ngươi cho là còn hữu dụng sao?"
Mỗi lần đều dùng chiêu này để bóp cổ của nàng, nàng không phản kích, Vũ Tiêu Nhiên hắn liền cho rằng trăm lần luôn đúng sao?!!
Nhưng mà, không đợi Vũ Tiêu Nhiên hiểu được ý nghĩa câu nói của nàng, Mộc Ly đã thuận tay ném tiểu đao trong tay, mười ngón tay thành trảo, hai tay bắt thành lưỡi câu, xuất toàn lực tập kích bụng của Vũ Tiêu Nhiên, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên trầm xuống, sâu thẳm trong mắt phun ra sự tức giận kinh thiên động địa.
Mặc dù hắn sớm biết nữ nhân này rất lớn mật, nhưng không nghĩ tới nữ nhân này sẽ ngu xuẩn đến mức sợ chết tập kích hắn trước mặt nhiều người như vậy, sau đó coi như hắn không truy cứu, nàng há có thể toàn thân mà lui?
Hơn nữa, thân là Hoàng đế, hắn luôn tự phụ kiêu ngạo, sao lại cho phép tôn nghiêm của mình bị một tiểu nữ tử khinh nhờn?
Rất rõ ràng đáp án dĩ nhiên là, không thể!
Vũ Tiêu Nhiên âm thầm xuất nội lực chống lại quả đấm đang vung tới của Mộc Ly, sợi tóc như mực từng sợ tung bay trên không trung, làm nền cho đôi mắt sâu thăm thẳm tựa như một loại sen đen nở rộ trên mặt mặt hồ dưới chân núi, xinh đẹp đến mê hoặc lòng người. Mộc Ly thấy mà kinh hãi, lúc thấy một quyền này sẽ đánh trúng, nhưng lại bị chặn giữa đường, lập tức không khỏi có chút chán nản, càng thêm ra sức đấm.
Nhìn bộ dạng Mộc Ly không sợ chết, Vũ Tiêu Nhiên giận dữ lần thứ hai, hơi thở lạnh lẽo như băng trên người càng sâu thêm.
Cho nên, cuối cùng Mộc Ly vừa không được như ý mà còn bị thương, nhưng chủ ý của nàng chính là muốn thoát khỏi ma trảo của Vũ Tiêu Nhiên, như bây giờ có tính là đã được như ý nguyện không?
Miễn cưỡng coi như là được đi, chẳng qua bờ môi có một chất lỏng màu đỏ đang chảy ra, tiết lộ chuyện nàng đã bị thương, hào khí đứng lên từ dưới đất. Mộc Ly lấy tay lau máu chảy xuống từ khóe miệng, không chút độ ấm lại càng không mang theo tình cảm liếc Vũ Tiêu Nhiên, mỉa mai nói: "Cẩu hoàng đế, xem như ngươi lợi hại! Nhớ kỹ Nhan Khuynh Thành ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi hối hận!."
“Đây là ngươi tự tìm đường chết!" Vũ Tiêu Nhiên nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, bàn tay nhanh chóng nhẹ nhàng di chuyển tới cái cổ mịn màng của Mộc Ly, đột nhiên dùng sức một cái, bóp chặt cổ nàng, dường như sự giận dữ trong mắt đã không còn kiềm chế được.
Mộc Ly cười, hai mắt nhìn Vũ Tiêu Nhiên giễu cợt cười, ném ánh mắt yên tâm cho Phượng Lâm đang lo lắng ở bên kia, ngước cao đầu, Mộc Ly chịu đựng đau đớn trên cổ, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Vũ Tiêu Nhiên, không mang theo nhiệt độ cười nói: "Mỗi lần đều dùng chiêu này, ngươi cho là còn hữu dụng sao?"
Mỗi lần đều dùng chiêu này để bóp cổ của nàng, nàng không phản kích, Vũ Tiêu Nhiên hắn liền cho rằng trăm lần luôn đúng sao?!!
Nhưng mà, không đợi Vũ Tiêu Nhiên hiểu được ý nghĩa câu nói của nàng, Mộc Ly đã thuận tay ném tiểu đao trong tay, mười ngón tay thành trảo, hai tay bắt thành lưỡi câu, xuất toàn lực tập kích bụng của Vũ Tiêu Nhiên, mắt phượng Vũ Tiêu Nhiên trầm xuống, sâu thẳm trong mắt phun ra sự tức giận kinh thiên động địa.
Mặc dù hắn sớm biết nữ nhân này rất lớn mật, nhưng không nghĩ tới nữ nhân này sẽ ngu xuẩn đến mức sợ chết tập kích hắn trước mặt nhiều người như vậy, sau đó coi như hắn không truy cứu, nàng há có thể toàn thân mà lui?
Hơn nữa, thân là Hoàng đế, hắn luôn tự phụ kiêu ngạo, sao lại cho phép tôn nghiêm của mình bị một tiểu nữ tử khinh nhờn?
Rất rõ ràng đáp án dĩ nhiên là, không thể!
Vũ Tiêu Nhiên âm thầm xuất nội lực chống lại quả đấm đang vung tới của Mộc Ly, sợi tóc như mực từng sợ tung bay trên không trung, làm nền cho đôi mắt sâu thăm thẳm tựa như một loại sen đen nở rộ trên mặt mặt hồ dưới chân núi, xinh đẹp đến mê hoặc lòng người. Mộc Ly thấy mà kinh hãi, lúc thấy một quyền này sẽ đánh trúng, nhưng lại bị chặn giữa đường, lập tức không khỏi có chút chán nản, càng thêm ra sức đấm.
Nhìn bộ dạng Mộc Ly không sợ chết, Vũ Tiêu Nhiên giận dữ lần thứ hai, hơi thở lạnh lẽo như băng trên người càng sâu thêm.
Cho nên, cuối cùng Mộc Ly vừa không được như ý mà còn bị thương, nhưng chủ ý của nàng chính là muốn thoát khỏi ma trảo của Vũ Tiêu Nhiên, như bây giờ có tính là đã được như ý nguyện không?
Miễn cưỡng coi như là được đi, chẳng qua bờ môi có một chất lỏng màu đỏ đang chảy ra, tiết lộ chuyện nàng đã bị thương, hào khí đứng lên từ dưới đất. Mộc Ly lấy tay lau máu chảy xuống từ khóe miệng, không chút độ ấm lại càng không mang theo tình cảm liếc Vũ Tiêu Nhiên, mỉa mai nói: "Cẩu hoàng đế, xem như ngươi lợi hại! Nhớ kỹ Nhan Khuynh Thành ta, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi hối hận!."