Năm Khai Nguyên thứ hai mươi, công chúa Hàn Chân Duyên ra đời. Cũng trong năm đó, Thuận Thiên hoàng đế thoái vị nhường ngôi, phụ thân của nàng là thái tử Hàn Bảo Huy được kế thừa ngai vàng. Chính vì vậy, Chân Duyên được xem như phúc tinh của vua cha, được ngài yêu sủng vô hạn.
Nàng lớn lên không hổ là mỹ nhân tuyệt thế, da trắng tóc nâu. Người từng có dịp diện kiến công chúa, đều không khỏi đem lòng yêu thương, si mê nàng. Nhưng rất tiếc, chỉ cần gặp lâu hơn một khắc, ai nấy cũng đều phải tận lực chạy xa. Bởi vì Chân Duyên không phải như bề ngoài kiều diễm, nàng thật sự là một con nhím xù lông, mở miệng ra là dùng dao đâm thẳng vào tim kẻ khác. Thật sự là một công chúa xấu miệng không kể nổi.
Vật hợp theo loài, công chúa Chân Duyên tính ra cũng có vài người bạn thân thiết, chính là tỷ muội kim lang kết bái của nàng.
Lâm Nhã Muội, nhỏ hơn công chúa hai tuổi, con gái yêu của thừa tướng đương triều, bề ngoài nhu nhược, nhưng thật ra là người ưa gây thị phi sóng gió. Sở thích cao cấp nhất của Nhã Muội chính là không ngừng tranh cãi. Dù đang yên đang lành, nàng cũng có thể hô mưa gọi gió khắp nơi. Công chúa nói một câu là đâm chết người ta, Nhã Muội mà phát biểu chính là cắn chết người không đền mạng. Nổi danh đệ nhất điêu ngoa cộng chanh chua tiểu thư.
Thành Hoài Niệm, thứ nữ của thần y Trình Hoài Lang. Nhưng thật ra thân phận này chỉ là giả mạo, mẫu thân của nàng chính là đại công chúa Hàn Bảo Ngọc của Thuận Thiên hoàng đế, cô cô của công chúa Chân Duyên. Như vậy tính ra, Thành Hoài Niệm cũng là hoàng duệ lưu lạc, đây đã là một bí mật công khai ai nấy đều đã biết tới. Nữ nhân này trời sinh lãnh đạm, chỉ với người thân thiết mới đối tốt nhiệt tình, còn với mọi thứ trên đời đều nàng đều không quan tâm, hờ hững. Vì vậy dù thừa kế được một thân y thuật, Hoài Niệm chưa từng đem ra thi triển áp dụng bao giờ. Trong một nhóm có hai kẻ miệng lưỡi giết người như Chân Duyên và Nhã Muội, Hoài Niệm ít nói chính là một đối trọng tuyệt vời để cân bằng thế cục.
Người cuối cùng trong nhóm Đại Tứ Hỷ nổi tiếng chính là nữ nhân kiêu dũng mọi người đều từng gặp qua, Hoàng Bích Tuyền. Nếu ba vị kia đều là mỹ nhân chỉ được nghe kể qua lời đồn, thì Hoàng Bích Tuyền chính là người thật việc thật nổi tiếng nhất kinh kỳ. Đại tiểu thư của Hoàng tướng quân là người ưa nam phục xuất môn, biệt danh công tử Hoàng Tuyền. Mạnh mẽ hơn nam nhân, dịu dàng hơn nam nhân và đặc biệt tuấn tú hơn nam nhân. Công tử Hoàng Tuyền chính là người tình trong mộng của tất cả những cô nương ở Đại đô, là đối tượng vừa bị ghen tỵ, vừa được ngưỡng mộ của những tiểu công tử mới lớn.
Tóm lại, bốn mảnh ghép của Đại Tứ Hỷ, mỗi người một vẻ, mỗi kẻ một tánh. Nhưng toàn bộ đều là cực phẩm mỹ nhân trong thế gian, là đối tượng được yêu thương sủng hạnh nhất trong kinh thành. Mỗi người đứng sau lưng bảo hộ các nàng đều là quyền uy tối thượng không ai dám động vào. Hoàng đế, thừa tướng, đại tướng quân, cùng đệ nhất gia tộc họ Thành; thử hỏi trên đời còn có ai dám mạo phạm trân bảo trong tay bọn họ.
Vậy mà Lâm Nhã Muội lại cư nhiên bị mất tích ở Tiết Châu. Nàng ta chỉ là đi về quê ngoại rong chơi mấy ngày, như thế nào lại mất tích. Không chỉ cả nhà họ Lâm xôn xao nhốn nháo, những người trong kinh thành đều đứng ngồi không yên. Ngày hôm nay, công chúa Chân Duyên đã triệu tiểu tướng quân Hoàng Bích Tuyền vào cung hội đàm.
- Mỹ nhân, không nên nhăn nhó nha, sẽ mau già. - Bích Tuyền vừa xuất hiện đã buông lời trêu ghẹo, nàng ta đã vận nam trang nhiều năm, ngay cả cái vẻ phong tình quyến rũ của nam nhân cũng học không sót một nét.
- Muội đừng có làm ra cái kiểu chướng mắt như vậy, nam nữ bất phân. Ngồi xuống, nghiêm túc bàn công chuyện đi. - Chân Duyên ngay lập tức phun dao nhả độc.
- Tỷ tỷ, tuy người thẳng tính là người trung thực, nhưng đôi khi lời của tỷ sẽ khiến kẻ khác đau lòng đó nha. Bích Tuyền vẫn không chịu thua, chạy tới nũng nịu vùi đầu vào vai công chúa. Bọn họ chỉ chênh nhau có một tuổi, lại chơi với nhau từ nhỏ, nên tính tình đã hiểu thấu đối phương. Tuy Chân Duyên bề ngoài xà độc nhưng bụng dạ bồ tát. Nàng chỉ có một thói xấu là không thể nói dối được mà thôi. Hay cho câu ‘sự thật mất lòng’, chính vì Chân Duyên không biết dùng lời ngọt ngào nên hay bị cho là xấu miệng.
- Không đứng đắn. - Chân Duyên đẩy đầu muội muội của mình ra. - Nhã Muội mất tích, vậy mà muội vẫn có thể đùa giỡn được.
- Chuyện đó muội biết rồi, cũng đang lo lắng lắm đây. - Thế nhưng ngoài giọng nói, Bích Tuyền lại chẳng có hành vi nào nghiêm túc, hai bàn tay lại không an phận sờ loạn trên mình Chân Duyên.
- Á ... ngươi hôm nay lại dám giở chiêu này với ta. Có tin hay không, ta sẽ xin đại tỷ chút ít thuốc độc bỏ vào người muội.Lời đe doạ của Chân Duyên vừa nói ra, cả hai nàng đồng loạt nhìn về phía người đang ở trong góc phòng đọc sách. Hoài Niệm từ sớm đã đến đây hội ước cùng công chúa, chỉ là nàng bất thanh bất động ngồi một chỗ, khiến cho người ta có cảm nàng cùng bức tường đã liền thành một thể rồi, khó ai nhận ra được sự tồn tại của nàng.
- Đại tỷ, Tuyền Tuyền cũng đã đến rồi, chuyện tỷ muốn nói lúc nãy có thể nói không? - Chân Duyên nhìn nàng trông chờ.Đến lúc này, Hoài Niệm mới buông sách xuống gối, nàng mở miệng nói thật nhẹ như gió thoảng.
- Tiết Châu. Chỉ dùng hai chữ ngắn gọn để bao hàm hết ý kiến của mình.
- Trời ơi, đại tỷ. Bọn muội thừa biết Nhã Muội mất tích ở Tiết Châu rồi. Tỷ có tin tức nào hữu ích hơn không? - Chân Duyên quả nhiên công kích trực diện.
- Khoan đã, đại tỷ chắc chắn là có ý khác. - Bích Tuyền giơ tay ngăn cản lại. - Để muội đoán xem. Ở Tiết Châu chắc chắn có bí ẩn phải không?Hoài Niệm gật đầu.
- Chúng ta phải điều tra ở Tiết Châu. - Chân Duyên cũng tham gia trò chơi đoán ý.Hoài Niệm gật đầu.
- Như vậy chúng ta phải tới Tiết Châu. - Bích Tuyền reo lên.Hoài Niệm cũng gật đầu.
“Tiết Châu”, chỉ có hai chữ mà Chân Duyên và Bích Tuyền cũng đoán ra được nhiều ý như vậy, quả thật không hổ danh là tỷ muội kim lang.
Tiết Châu, hai chữ này cũng gợi lên trong lòng Chân Duyên một chút lăn tăn gợn sóng.
Hai năm trước, khi Chân Duyên mười bảy tuổi, cũng như bao cô nương khác, xôn xao vì một sự kiện đình đám ở kinh thành, đó chính là hội khoa cử ba năm một lần của Việt Quốc. Lúc đó Chân Duyên vẫn chưa nổi tiếng như bây giờ, nàng vẫn là một công chúa khuê môn bất xuất; ngoại trừ Bích Tuyền, Nhã Muội và Hoài Niệm cũng không có ai khác làm bạn. Đám nô tài phục vụ chỉ với thân phận hèn mọn, dù công chúa có nói ra thứ gì cũng không làm bọn họ thấy phiền lòng, một số người còn vô cùng quý Chân Duyên vì tính tình khẳng khái, thưởng phạt phân minh, là một ánh sáng chói chang trong khu vực hậu cung đầy mưu gian toan tính.
Lần đầu tiên nàng được gặp người ngoài, đó chính là tân khoa trạng nguyên Mạc Thuỷ Linh. Kỳ thật sự kiện gặp gỡ khi đó, là do hoàng thượng đã có ý tứ hôn trạng nguyên tài ba này cho công chúa yêu quý nhất của mình. Trạng nguyên áo đỏ đứng bên hồ sen, màu đỏ chói mắt khiến Chân Duyên choáng váng. Đã vậy y còn có gương mặt tròn bầu bĩnh, nụ cười tươi không kém hoa sen, đôi mắt to lấp lánh. Chân Duyên lần đầu nhìn thấy nam nhân đáng yêu như vậy, trong lòng hiện lên một tia bối rối. Nàng cũng không biết như thế nào, liền buộc miệng nói một câu mích lòng.
- Người cũng như tên, yểu điệu thục nữ, không chút nào giống nam nhi cả.Bởi vì trạng nguyên quả thật có hơi lùn một chút, Chân Duyên công chúa lại công kích ngay điểm trọng yếu, Thuỷ Linh nghe được, về nhà ốm luôn ba ngày mới tỉnh lại, sau đó dâng cáo muốn đến nhậm chức phương xa, nguyện vì quốc gia phụng sự. Lời đồn về công chúa ác ngôn bắt đầu lan truyền ra từ đó. Một tân khoa trạng nguyên tài năng như thế, chỉ vì một câu nói của công chúa, toàn bộ nhuệ khí đều mất hết, chưa gì đã muốn cáo lão hồi hương. Hoàng đế cũng vì vậy mà thở dài mấy lượt, điều tân khoa trạng nguyên về Tiết Châu làm tri phủ.
Phải nói Thuỷ Linh là người đầu tiên mà Chân Duyên kết oán. Ngay sau đó hậu cung lại đặt điều nói công chúa miệng lưỡi ác độc, muốn lung lay địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng. Vì vậy đối với vị hôn phu hụt lần đó, Chân Duyên vẫn luôn để một cái gai trong lòng.
“Rõ là đồ yếu đuối, chỉ vì một câu nói mà ốm đến ba ngày không dậy nổi. Có phải phô trương quá không?”
Lần này vì tỷ muội tốt, công chúa đành phải di giá đến Tiết Châu. Cựu thù gặp mặt, không biết sẽ xảy ra cái sự tình gì nữa.
Năm Khai Nguyên thứ hai mươi, công chúa Hàn Chân Duyên ra đời. Cũng trong năm đó, Thuận Thiên hoàng đế thoái vị nhường ngôi, phụ thân của nàng là thái tử Hàn Bảo Huy được kế thừa ngai vàng. Chính vì vậy, Chân Duyên được xem như phúc tinh của vua cha, được ngài yêu sủng vô hạn.
Nàng lớn lên không hổ là mỹ nhân tuyệt thế, da trắng tóc nâu. Người từng có dịp diện kiến công chúa, đều không khỏi đem lòng yêu thương, si mê nàng. Nhưng rất tiếc, chỉ cần gặp lâu hơn một khắc, ai nấy cũng đều phải tận lực chạy xa. Bởi vì Chân Duyên không phải như bề ngoài kiều diễm, nàng thật sự là một con nhím xù lông, mở miệng ra là dùng dao đâm thẳng vào tim kẻ khác. Thật sự là một công chúa xấu miệng không kể nổi.
Vật hợp theo loài, công chúa Chân Duyên tính ra cũng có vài người bạn thân thiết, chính là tỷ muội kim lang kết bái của nàng.
Lâm Nhã Muội, nhỏ hơn công chúa hai tuổi, con gái yêu của thừa tướng đương triều, bề ngoài nhu nhược, nhưng thật ra là người ưa gây thị phi sóng gió. Sở thích cao cấp nhất của Nhã Muội chính là không ngừng tranh cãi. Dù đang yên đang lành, nàng cũng có thể hô mưa gọi gió khắp nơi. Công chúa nói một câu là đâm chết người ta, Nhã Muội mà phát biểu chính là cắn chết người không đền mạng. Nổi danh đệ nhất điêu ngoa cộng chanh chua tiểu thư.
Thành Hoài Niệm, thứ nữ của thần y Trình Hoài Lang. Nhưng thật ra thân phận này chỉ là giả mạo, mẫu thân của nàng chính là đại công chúa Hàn Bảo Ngọc của Thuận Thiên hoàng đế, cô cô của công chúa Chân Duyên. Như vậy tính ra, Thành Hoài Niệm cũng là hoàng duệ lưu lạc, đây đã là một bí mật công khai ai nấy đều đã biết tới. Nữ nhân này trời sinh lãnh đạm, chỉ với người thân thiết mới đối tốt nhiệt tình, còn với mọi thứ trên đời đều nàng đều không quan tâm, hờ hững. Vì vậy dù thừa kế được một thân y thuật, Hoài Niệm chưa từng đem ra thi triển áp dụng bao giờ. Trong một nhóm có hai kẻ miệng lưỡi giết người như Chân Duyên và Nhã Muội, Hoài Niệm ít nói chính là một đối trọng tuyệt vời để cân bằng thế cục.
Người cuối cùng trong nhóm Đại Tứ Hỷ nổi tiếng chính là nữ nhân kiêu dũng mọi người đều từng gặp qua, Hoàng Bích Tuyền. Nếu ba vị kia đều là mỹ nhân chỉ được nghe kể qua lời đồn, thì Hoàng Bích Tuyền chính là người thật việc thật nổi tiếng nhất kinh kỳ. Đại tiểu thư của Hoàng tướng quân là người ưa nam phục xuất môn, biệt danh công tử Hoàng Tuyền. Mạnh mẽ hơn nam nhân, dịu dàng hơn nam nhân và đặc biệt tuấn tú hơn nam nhân. Công tử Hoàng Tuyền chính là người tình trong mộng của tất cả những cô nương ở Đại đô, là đối tượng vừa bị ghen tỵ, vừa được ngưỡng mộ của những tiểu công tử mới lớn.
Tóm lại, bốn mảnh ghép của Đại Tứ Hỷ, mỗi người một vẻ, mỗi kẻ một tánh. Nhưng toàn bộ đều là cực phẩm mỹ nhân trong thế gian, là đối tượng được yêu thương sủng hạnh nhất trong kinh thành. Mỗi người đứng sau lưng bảo hộ các nàng đều là quyền uy tối thượng không ai dám động vào. Hoàng đế, thừa tướng, đại tướng quân, cùng đệ nhất gia tộc họ Thành; thử hỏi trên đời còn có ai dám mạo phạm trân bảo trong tay bọn họ.
Vậy mà Lâm Nhã Muội lại cư nhiên bị mất tích ở Tiết Châu. Nàng ta chỉ là đi về quê ngoại rong chơi mấy ngày, như thế nào lại mất tích. Không chỉ cả nhà họ Lâm xôn xao nhốn nháo, những người trong kinh thành đều đứng ngồi không yên. Ngày hôm nay, công chúa Chân Duyên đã triệu tiểu tướng quân Hoàng Bích Tuyền vào cung hội đàm.
- Mỹ nhân, không nên nhăn nhó nha, sẽ mau già. - Bích Tuyền vừa xuất hiện đã buông lời trêu ghẹo, nàng ta đã vận nam trang nhiều năm, ngay cả cái vẻ phong tình quyến rũ của nam nhân cũng học không sót một nét.
- Muội đừng có làm ra cái kiểu chướng mắt như vậy, nam nữ bất phân. Ngồi xuống, nghiêm túc bàn công chuyện đi. - Chân Duyên ngay lập tức phun dao nhả độc.
- Tỷ tỷ, tuy người thẳng tính là người trung thực, nhưng đôi khi lời của tỷ sẽ khiến kẻ khác đau lòng đó nha. Bích Tuyền vẫn không chịu thua, chạy tới nũng nịu vùi đầu vào vai công chúa. Bọn họ chỉ chênh nhau có một tuổi, lại chơi với nhau từ nhỏ, nên tính tình đã hiểu thấu đối phương. Tuy Chân Duyên bề ngoài xà độc nhưng bụng dạ bồ tát. Nàng chỉ có một thói xấu là không thể nói dối được mà thôi. Hay cho câu ‘sự thật mất lòng’, chính vì Chân Duyên không biết dùng lời ngọt ngào nên hay bị cho là xấu miệng.
- Không đứng đắn. - Chân Duyên đẩy đầu muội muội của mình ra. - Nhã Muội mất tích, vậy mà muội vẫn có thể đùa giỡn được.
- Chuyện đó muội biết rồi, cũng đang lo lắng lắm đây. - Thế nhưng ngoài giọng nói, Bích Tuyền lại chẳng có hành vi nào nghiêm túc, hai bàn tay lại không an phận sờ loạn trên mình Chân Duyên.
- Á ... ngươi hôm nay lại dám giở chiêu này với ta. Có tin hay không, ta sẽ xin đại tỷ chút ít thuốc độc bỏ vào người muội.Lời đe doạ của Chân Duyên vừa nói ra, cả hai nàng đồng loạt nhìn về phía người đang ở trong góc phòng đọc sách. Hoài Niệm từ sớm đã đến đây hội ước cùng công chúa, chỉ là nàng bất thanh bất động ngồi một chỗ, khiến cho người ta có cảm nàng cùng bức tường đã liền thành một thể rồi, khó ai nhận ra được sự tồn tại của nàng.
- Đại tỷ, Tuyền Tuyền cũng đã đến rồi, chuyện tỷ muốn nói lúc nãy có thể nói không? - Chân Duyên nhìn nàng trông chờ.Đến lúc này, Hoài Niệm mới buông sách xuống gối, nàng mở miệng nói thật nhẹ như gió thoảng.
- Tiết Châu. Chỉ dùng hai chữ ngắn gọn để bao hàm hết ý kiến của mình.
- Trời ơi, đại tỷ. Bọn muội thừa biết Nhã Muội mất tích ở Tiết Châu rồi. Tỷ có tin tức nào hữu ích hơn không? - Chân Duyên quả nhiên công kích trực diện.
- Khoan đã, đại tỷ chắc chắn là có ý khác. - Bích Tuyền giơ tay ngăn cản lại. - Để muội đoán xem. Ở Tiết Châu chắc chắn có bí ẩn phải không?Hoài Niệm gật đầu.
- Chúng ta phải điều tra ở Tiết Châu. - Chân Duyên cũng tham gia trò chơi đoán ý.Hoài Niệm gật đầu.
- Như vậy chúng ta phải tới Tiết Châu. - Bích Tuyền reo lên.Hoài Niệm cũng gật đầu.
“Tiết Châu”, chỉ có hai chữ mà Chân Duyên và Bích Tuyền cũng đoán ra được nhiều ý như vậy, quả thật không hổ danh là tỷ muội kim lang.
Tiết Châu, hai chữ này cũng gợi lên trong lòng Chân Duyên một chút lăn tăn gợn sóng.
Hai năm trước, khi Chân Duyên mười bảy tuổi, cũng như bao cô nương khác, xôn xao vì một sự kiện đình đám ở kinh thành, đó chính là hội khoa cử ba năm một lần của Việt Quốc. Lúc đó Chân Duyên vẫn chưa nổi tiếng như bây giờ, nàng vẫn là một công chúa khuê môn bất xuất; ngoại trừ Bích Tuyền, Nhã Muội và Hoài Niệm cũng không có ai khác làm bạn. Đám nô tài phục vụ chỉ với thân phận hèn mọn, dù công chúa có nói ra thứ gì cũng không làm bọn họ thấy phiền lòng, một số người còn vô cùng quý Chân Duyên vì tính tình khẳng khái, thưởng phạt phân minh, là một ánh sáng chói chang trong khu vực hậu cung đầy mưu gian toan tính.
Lần đầu tiên nàng được gặp người ngoài, đó chính là tân khoa trạng nguyên Mạc Thuỷ Linh. Kỳ thật sự kiện gặp gỡ khi đó, là do hoàng thượng đã có ý tứ hôn trạng nguyên tài ba này cho công chúa yêu quý nhất của mình. Trạng nguyên áo đỏ đứng bên hồ sen, màu đỏ chói mắt khiến Chân Duyên choáng váng. Đã vậy y còn có gương mặt tròn bầu bĩnh, nụ cười tươi không kém hoa sen, đôi mắt to lấp lánh. Chân Duyên lần đầu nhìn thấy nam nhân đáng yêu như vậy, trong lòng hiện lên một tia bối rối. Nàng cũng không biết như thế nào, liền buộc miệng nói một câu mích lòng.
- Người cũng như tên, yểu điệu thục nữ, không chút nào giống nam nhi cả.Bởi vì trạng nguyên quả thật có hơi lùn một chút, Chân Duyên công chúa lại công kích ngay điểm trọng yếu, Thuỷ Linh nghe được, về nhà ốm luôn ba ngày mới tỉnh lại, sau đó dâng cáo muốn đến nhậm chức phương xa, nguyện vì quốc gia phụng sự. Lời đồn về công chúa ác ngôn bắt đầu lan truyền ra từ đó. Một tân khoa trạng nguyên tài năng như thế, chỉ vì một câu nói của công chúa, toàn bộ nhuệ khí đều mất hết, chưa gì đã muốn cáo lão hồi hương. Hoàng đế cũng vì vậy mà thở dài mấy lượt, điều tân khoa trạng nguyên về Tiết Châu làm tri phủ.
Phải nói Thuỷ Linh là người đầu tiên mà Chân Duyên kết oán. Ngay sau đó hậu cung lại đặt điều nói công chúa miệng lưỡi ác độc, muốn lung lay địa vị của nàng trong lòng hoàng thượng. Vì vậy đối với vị hôn phu hụt lần đó, Chân Duyên vẫn luôn để một cái gai trong lòng.
“Rõ là đồ yếu đuối, chỉ vì một câu nói mà ốm đến ba ngày không dậy nổi. Có phải phô trương quá không?”
Lần này vì tỷ muội tốt, công chúa đành phải di giá đến Tiết Châu. Cựu thù gặp mặt, không biết sẽ xảy ra cái sự tình gì nữa.