Đột nhiên trong hang động vang lên tiếng rồn rột của bao tử ai đó đang cồn cào. Thừa Chí trố mắt nhìn Hoài Niệm, còn nàng cúi gằm mặt xấu hổ mà không biết nên trốn đi đâu. Hắn che miệng khúc khích, nhưng không dám cười lớn. Hoài Niệm thẹn quá hoá giận, chỉ biết trợn to mắt nhìn Thừa Chí đe doạ.
- Được, được rồi. Ta không cười. - Hắn giơ tay đầu hàng. - Đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi, ai đói mà không vậy.Nhưng thấy thái độ không nghiêm túc của hắn, Hoài Niệm vẫn chưa thoã mãn lắm. Nàng cầm que củi đang bốc cháy lên như một món vũ khí chỉa về phía Thừa Chí để tăng thêm tính đe doạ.
- Thôi thôi, đừng phí phạm củi lửa. Sưởi ấm đi rồi ngủ, tiết kiệm hơi sức một chút. Nếu không, chưa hết đêm, chúng ta sẽ kiệt sức mà chết mất.Thừa Chí cười nhẹ, rồi lấy tay chống người lui về phía sau. Hắn quan sát vách, đá lựa chọn một hồi, rồi tựa người, nhắm mắt ngủ ngon lành. Hoài Niệm tròn mắt nhìn hết tất cả nhưng động tác đó. Thương thế trên chân hắn thật nặng hơn những gì nàng đã dự đoán nhiều. Không có những thanh nẹp kia hắn hoàn toàn không thể sử dụng chân phải được. Ngoài việc bị tổn thương ở gân thịt, thì có lẽ tận xương cốt cũng không hoàn chỉnh. Nếu đến mức này, ắc hẳn Thừa Chí phải thường xuyên trải qua những cơn đau có tính chu kỳ.
“Người như vậy mà vẫn có thể chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm việc ư?”
Đột nhiên hắn mở mắt. Cả hai người tình cờ cùng nhìn chăm chăm vào đối phương trong khoảnh khắc. Hoài Niệm giật mình, lo sợ hắn sẽ trêu chọc vì mình cứ mải mê nhìn người ta như thế này. Môi nàng rung rung, không biết phải trả lời thế nào.
- Này, này. Qua đây nghe thử xem, hình như có tiếng nước chảy. - Hắn hớn hở thông báo.
- Ta không ... không ... phải ... này này. - Nàng lườm hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
- Thì nàng không chịu nói tên, ta biết gọi là gì?
- Niệm ... Niệm. - Nàng tự giới thiệu mình.Hoài Niệm vừa đi tới hắn liền kéo tay nàng ngồi xuống, sau đó không khách khí áp tai nàng vào vách đá. Hoài Niệm vùng vẫy hất tay hắn ra. Tên này vui mừng vì phát hiện cuả mình đến mức quên đi phép lịch sự tối thiểu rồi.
Tuy đang lầm bầm trách hắn, nhưng Hoài Niệm cũng giật mình khi nghe được tiếng nước chảy róc rách phía sau mấy tảng đá. Nàng nhìn sang Thừa Chí, gật gù xác nhận phát hiện của hắn.
- Cái giếng này tuy cạn, nhưng mạch nước vẫn có đó. - Hắn thở dài một tiếng. - Nhưng như vậy thì sao chứ, chúng ta chết khát bên này, còn nước lại ở phía bên kia.
- Để ta.Hoài Niệm đẩy Thừa Chí đang ngồi bên cạnh ra. Hắn cũng chủ động phối hợp tránh xa khỏi tầm tay của nàng. Đây là vấn đề sống chết, không mạo hiểm thì không được. Cả ngày lo chạy theo bọn hung thủ, nàng đã kịp ăn uống gì đâu. Ở chỗ này qua đêm tới sáng, cũng chưa chắc tìm ra được cách thoát thân. Trước hết cứ uống miếng nước để thoả mãn cơn khát cái đã.
Phụ thân của Hoài Niệm từng là đệ nhất cao thủ võ lâm. Trong vô số môn võ mà nàng học được từ ông, thì có một chiêu thức cực kỳ lợi hại gọi là Đan Phượng Triều Dương. Nghe kể lại, phụ thân đã từng dùng chiêu này đánh sập một hẻm núi. Không biết thật sự như thế nào, nhưng Hoài Niệm quả là có khả năng đánh vỡ một tảng đá được.
Nàng vận công, bắt quyết, nén hết công lực vào lòng bàn tay. Có một tia sáng rất nhỏ loé lên trong khoảnh khắc mà mắt người không sao nhìn thấy kịp. Nàng hét lên một tiếng, đem chưởng lực đánh thẳng vào tảng đá. Trước con mắt khinh ngạc của Thừa Chí, vách đá ầm ầm đổ xuống, lộ ra thông đạo đen ngòm phía bên kia.
Có một con suối ngầm chảy xuôi theo thông đạo tự nhiên. Hoài Niệm sung sướng hét lên, nhảy ngay xuống suối múc nước lên uống. Thừa Chí chồm qua cái lỗ mà Hoài Niệm vừa mở ra. Nhìn thấy nàng vui vẻ như một đứa nhóc đùa nghịch nước bên suối, hắn bất giác nở nụ cười dịu dàng. Dù cố tỏ ra lạnh lùng, hung dữ cỡ nào, thì mèo nhỏ cũng có lúc đáng yêu như vậy. Nếu thử cột tóc hai chùm, nói nàng mới lên mười chắc cũng sẽ có người tin.
- Không uống hả? - Nàng đột nhiên quay lại hỏi.
- À à ... sẽ uống chứ, nhường nàng uống trước đó. Uống no bụng rồi đi ngủ, lúc ta mới tới lượt ta. - Hắn cười nhẹ.
- Xìiii ... Nàng nguýt dài, sau đó hai tay chụm lại, mang vốc nước đến chỗ Thừa Chí.
- Uống đi! - Nàng lạnh lùng ra lệnh.Hắn tròn mặt ngạc nhiên, nhưng cũng lặng lẽ làm theo lời nàng. Thật ra Thừa Chí cũng đã khát khô hết cả họng, nhưng quả thật hắn khó mà di chuyển lúc này. Mất hết bốn thanh nẹp trên chân thì hắn không cách gì đi lại được. Đống lửa đó là hạ sách cuối cùng của Thừa Chí rồi.
Nước tưới vào cổ họng khát khô cháy bỏng đúng là khiến con người vui sướng như được tái sinh. Hoài Niệm múc thêm cho hắn vài vốc nước nữa, đến khi Thừa Chí uống no cả bụng, lau miệng lắc tay thì nàng mới ngưng lại.
- Rồi, coi như sống sót qua được đêm nay. - Hắn thở một hơi dài khoan khoái.
- Xong rồi đi. Nàng kéo ống tay áo của hắn chỉ về phía tối tăm mà nước đang ầm ầm chảy tới. Thừa Chí nhướng mày nhìn nàng, tỏ vẻ không thể tin tưởng vào chủ kiến kia. Tuy nhiên, cân nhắc lại thì bọn họ đã không còn chọn lựa nào khác. Bị rơi xuống giếng cạn giữa vùng sâm lâm u ám này, thì mong gì có người đến cứu giúp. Chỉ uống nước suối không, làm sao mà sống sót qua nổi ba ngày. Thừa lúc sức lực vẫn còn, mạo hiểm đi về phiá trước biết đâu sẽ tìm được lối ra. Nước chảy đi thì ắc phải có lối thoát chứ. Suối lại phải ra sông, sông sẽ đổ về biển lớn. Dòng chảy bất tận của thiên nhiên không hề ngừng nghỉ ở chỗ nào.
- Nàng đi đi. - Thừa Chí rút tay lại, vẫy vẫy xua nàng.
- Cùng đi. - Hoài Niệm lại nắm tay hắn kéo dậy.
- Ta không thể. - Thừa Chí cười cười. - Không có bốn thanh nẹp kia, ta thật không thể bước đi.
- Được mà. - Nàng lại kéo hắn mạnh hơn.
- Niệm ... à Niệm Nhi đúng không? Nàng đi một mình sẽ nhanh hơn, cơ hội thoát được cũng cao hơn. Ra bên ngoài rồi, đi tìm người trở lại cứu ta cũng được. Cứ báo rằng Nghiêm sư gia của tri phủ Tiết Châu bị kẹt dưới giếng là thì người ta sẽ đến cứu thôi.Hắn cố dùng lời can ngăn nàng, nhưng Hoài Niệm không có vẻ gì sẽ nhượng bộ. Thừa Chí đành phải đứng dậy, toàn thân chỉ trụ trên một chân. Chân phải của hắn bị thương rất nặng, toàn bộ gân cốt ở khớp gối đều vỡ nát, không thể chịu lực cũng không thể cử động. Bình thường luôn phải đeo nẹp trên chân, nếu không chẳng thể đi lại được. Xem ra, chấn thương này cũng không đơn giản giống như Thừa Chí đã nói là chỉ bị thương ở đùi.
- Này Niệm nhi, Niệm nhi ... - Hắn réo gọi, nhưng Hoài niệm một mực lôi hắn đi. - Khoan đã, lấy mấy thanh củi kia theo làm đuốc, chúng ta cũng không thể đâm đầu vào chỗ tối hù vậy được. Hoài Niệm bèn bỏ Thừa Chí ra, đến đống lửa gom mấy thanh củi lại thành bó đuốc. Nàng xé váy, cột tất cả lại rồi nhét vào tay Thừa Chí. Hoài Niệm lấy tay hắn choàng qua vai mình, còn bản thân thì ôm chặt thắt lưng Thừa Chí. Hắn lắc đầu cười thầm, đành phải chiều ý nàng mà lết xác đi theo.
- Này, ta có nặng không vậy? Hắn bỗng nhiên hỏi nhỏ. Khoảng cách giữa hai người gần đến thế, cũng không cần quá lớn tiếng làm gì.
- Niệm ... - Nàng nhắc nhở.
- Ờ thì Niệm nhi. Mà khoan đã. - Thừa Chí đột nhiên kéo Hoài Niệm ra, chuyên chú nhìn dung nhan của nàng. - Thật giống lắm, đôi mắt giống hệt Niệm bà bà ở nha môn của ta. Hai người có bà con gì không?Nàng không trả lời hắn, tiếp tục kéo tay Thừa Chí để lên vai mình. Một người lôi kéo, người kia bất lực buộc phải cà thọt nhảy theo.
- A aa ... phản ứng này thì là đúng rồi.Hoài Niệm lại liếc mắt, muốn bảo hắn đừng nói nữa.
- Hình như ta dần dần hiểu được những phản ứng của nàng rồi đấy. Muốn bảo ta im miệng đúng không?Ánh mắt khinh thường. Hắn là ai chứ, muốn làm con sâu trong bụng nàng sao, không cần nói cũng hiểu. Ai ngờ Thừa Chí lại cười rộ lên trả lời.
- Cũng chưa đến mức sâu, chỉ là ta giỏi quan sát thôi.Đến cỡ này thì Hoài Niệm đã bắt đầu biết sợ Thừa Chí rồi. Có nên quăng hắn xuống nước, rồi bỏ đi một mình không?
- Không nên có âm mưu diệt khẩu nha. Ác giả ác báo, trời sẽ phạt đó.Hoài Niệm hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không dám có ý kiến gì nữa hết. Thừa Chí liếc mắt nhìn vẻ quẫn bách trên mặt nàng, cảm thấy hứng thú càng dâng cao.
“Niệm nhi, nàng là ai vậy chứ? Thật là thú vị, độc đáo vô cùng.”
^_^
Rốt cuộc, đi không biết bao nhiêu lâu, đến khi những thanh củi cháy chỉ còn lại một mẫu nhỏ, họ nhận ra mình đứng trước một tảng đá khổng lồ chắn ngang lối. Lớn đến mức này, thì công lực của Hoài Niệm cũng đành chào thua. Tàn tro rơi xuống tay Thừa Chí, làm hắn giật mình đánh rơi thanh củi xuống nước. Bóng tối ùa tới, trước mắt họ chỉ còn một màu đen ngập tràn. Thừa Chí đẩy Hoài Niệm ra, hắn mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, giọng vẫn cố giữ vẻ vui cười.
- Hết đường rồi, một mình quay trở về đáy giếng đi. Ít nhất ở đó cũng có ánh trăng và được nhìn bầu trời. Ta ở nơi này ngủ một giấc cũng được rồi.Cả hai người đều đã kiệt sức. Hoài Niệm không thể lại kéo hắn đi về đáy giếng được nữa. Mà đi để làm chi nếu biết rằng chỗ nào cũng phải chết. Chỉ hy vọng là chết ở đáy giếng thì sẽ may mắn được người ta tìm ra xác. Chứ ở tận cùng địa ngục như vầy thì muôn đời chịu cảnh vùi thây nơi bóng đêm.
Thừa Chí ngồi tựa vào vách đá, im lặng nghe tiếng lội nước lõm bõm. Lần này Hoài Niệm đã thật sự bỏ cuộc rồi, nàng không cố gắng kéo hắn đi theo cùng. Bọn họ có thân thiết gì đâu mà phải liều mạng vì đối phương. Xem ra hôm nay đã là ngày tàn của Nghiêm Thừa Chí.
Đột nhiên trong hang động vang lên tiếng rồn rột của bao tử ai đó đang cồn cào. Thừa Chí trố mắt nhìn Hoài Niệm, còn nàng cúi gằm mặt xấu hổ mà không biết nên trốn đi đâu. Hắn che miệng khúc khích, nhưng không dám cười lớn. Hoài Niệm thẹn quá hoá giận, chỉ biết trợn to mắt nhìn Thừa Chí đe doạ.
- Được, được rồi. Ta không cười. - Hắn giơ tay đầu hàng. - Đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể thôi, ai đói mà không vậy.Nhưng thấy thái độ không nghiêm túc của hắn, Hoài Niệm vẫn chưa thoã mãn lắm. Nàng cầm que củi đang bốc cháy lên như một món vũ khí chỉa về phía Thừa Chí để tăng thêm tính đe doạ.
- Thôi thôi, đừng phí phạm củi lửa. Sưởi ấm đi rồi ngủ, tiết kiệm hơi sức một chút. Nếu không, chưa hết đêm, chúng ta sẽ kiệt sức mà chết mất.Thừa Chí cười nhẹ, rồi lấy tay chống người lui về phía sau. Hắn quan sát vách, đá lựa chọn một hồi, rồi tựa người, nhắm mắt ngủ ngon lành. Hoài Niệm tròn mắt nhìn hết tất cả nhưng động tác đó. Thương thế trên chân hắn thật nặng hơn những gì nàng đã dự đoán nhiều. Không có những thanh nẹp kia hắn hoàn toàn không thể sử dụng chân phải được. Ngoài việc bị tổn thương ở gân thịt, thì có lẽ tận xương cốt cũng không hoàn chỉnh. Nếu đến mức này, ắc hẳn Thừa Chí phải thường xuyên trải qua những cơn đau có tính chu kỳ.
“Người như vậy mà vẫn có thể chạy đôn chạy đáo khắp nơi làm việc ư?”
Đột nhiên hắn mở mắt. Cả hai người tình cờ cùng nhìn chăm chăm vào đối phương trong khoảnh khắc. Hoài Niệm giật mình, lo sợ hắn sẽ trêu chọc vì mình cứ mải mê nhìn người ta như thế này. Môi nàng rung rung, không biết phải trả lời thế nào.
- Này, này. Qua đây nghe thử xem, hình như có tiếng nước chảy. - Hắn hớn hở thông báo.
- Ta không ... không ... phải ... này này. - Nàng lườm hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.
- Thì nàng không chịu nói tên, ta biết gọi là gì?
- Niệm ... Niệm. - Nàng tự giới thiệu mình.Hoài Niệm vừa đi tới hắn liền kéo tay nàng ngồi xuống, sau đó không khách khí áp tai nàng vào vách đá. Hoài Niệm vùng vẫy hất tay hắn ra. Tên này vui mừng vì phát hiện cuả mình đến mức quên đi phép lịch sự tối thiểu rồi.
Tuy đang lầm bầm trách hắn, nhưng Hoài Niệm cũng giật mình khi nghe được tiếng nước chảy róc rách phía sau mấy tảng đá. Nàng nhìn sang Thừa Chí, gật gù xác nhận phát hiện của hắn.
- Cái giếng này tuy cạn, nhưng mạch nước vẫn có đó. - Hắn thở dài một tiếng. - Nhưng như vậy thì sao chứ, chúng ta chết khát bên này, còn nước lại ở phía bên kia.
- Để ta.Hoài Niệm đẩy Thừa Chí đang ngồi bên cạnh ra. Hắn cũng chủ động phối hợp tránh xa khỏi tầm tay của nàng. Đây là vấn đề sống chết, không mạo hiểm thì không được. Cả ngày lo chạy theo bọn hung thủ, nàng đã kịp ăn uống gì đâu. Ở chỗ này qua đêm tới sáng, cũng chưa chắc tìm ra được cách thoát thân. Trước hết cứ uống miếng nước để thoả mãn cơn khát cái đã.
Phụ thân của Hoài Niệm từng là đệ nhất cao thủ võ lâm. Trong vô số môn võ mà nàng học được từ ông, thì có một chiêu thức cực kỳ lợi hại gọi là Đan Phượng Triều Dương. Nghe kể lại, phụ thân đã từng dùng chiêu này đánh sập một hẻm núi. Không biết thật sự như thế nào, nhưng Hoài Niệm quả là có khả năng đánh vỡ một tảng đá được.
Nàng vận công, bắt quyết, nén hết công lực vào lòng bàn tay. Có một tia sáng rất nhỏ loé lên trong khoảnh khắc mà mắt người không sao nhìn thấy kịp. Nàng hét lên một tiếng, đem chưởng lực đánh thẳng vào tảng đá. Trước con mắt khinh ngạc của Thừa Chí, vách đá ầm ầm đổ xuống, lộ ra thông đạo đen ngòm phía bên kia.
Có một con suối ngầm chảy xuôi theo thông đạo tự nhiên. Hoài Niệm sung sướng hét lên, nhảy ngay xuống suối múc nước lên uống. Thừa Chí chồm qua cái lỗ mà Hoài Niệm vừa mở ra. Nhìn thấy nàng vui vẻ như một đứa nhóc đùa nghịch nước bên suối, hắn bất giác nở nụ cười dịu dàng. Dù cố tỏ ra lạnh lùng, hung dữ cỡ nào, thì mèo nhỏ cũng có lúc đáng yêu như vậy. Nếu thử cột tóc hai chùm, nói nàng mới lên mười chắc cũng sẽ có người tin.
- Không uống hả? - Nàng đột nhiên quay lại hỏi.
- À à ... sẽ uống chứ, nhường nàng uống trước đó. Uống no bụng rồi đi ngủ, lúc ta mới tới lượt ta. - Hắn cười nhẹ.
- Xìiii ... Nàng nguýt dài, sau đó hai tay chụm lại, mang vốc nước đến chỗ Thừa Chí.
- Uống đi! - Nàng lạnh lùng ra lệnh.Hắn tròn mặt ngạc nhiên, nhưng cũng lặng lẽ làm theo lời nàng. Thật ra Thừa Chí cũng đã khát khô hết cả họng, nhưng quả thật hắn khó mà di chuyển lúc này. Mất hết bốn thanh nẹp trên chân thì hắn không cách gì đi lại được. Đống lửa đó là hạ sách cuối cùng của Thừa Chí rồi.
Nước tưới vào cổ họng khát khô cháy bỏng đúng là khiến con người vui sướng như được tái sinh. Hoài Niệm múc thêm cho hắn vài vốc nước nữa, đến khi Thừa Chí uống no cả bụng, lau miệng lắc tay thì nàng mới ngưng lại.
- Rồi, coi như sống sót qua được đêm nay. - Hắn thở một hơi dài khoan khoái.
- Xong rồi đi. Nàng kéo ống tay áo của hắn chỉ về phía tối tăm mà nước đang ầm ầm chảy tới. Thừa Chí nhướng mày nhìn nàng, tỏ vẻ không thể tin tưởng vào chủ kiến kia. Tuy nhiên, cân nhắc lại thì bọn họ đã không còn chọn lựa nào khác. Bị rơi xuống giếng cạn giữa vùng sâm lâm u ám này, thì mong gì có người đến cứu giúp. Chỉ uống nước suối không, làm sao mà sống sót qua nổi ba ngày. Thừa lúc sức lực vẫn còn, mạo hiểm đi về phiá trước biết đâu sẽ tìm được lối ra. Nước chảy đi thì ắc phải có lối thoát chứ. Suối lại phải ra sông, sông sẽ đổ về biển lớn. Dòng chảy bất tận của thiên nhiên không hề ngừng nghỉ ở chỗ nào.
- Nàng đi đi. - Thừa Chí rút tay lại, vẫy vẫy xua nàng.
- Cùng đi. - Hoài Niệm lại nắm tay hắn kéo dậy.
- Ta không thể. - Thừa Chí cười cười. - Không có bốn thanh nẹp kia, ta thật không thể bước đi.
- Được mà. - Nàng lại kéo hắn mạnh hơn.
- Niệm ... à Niệm Nhi đúng không? Nàng đi một mình sẽ nhanh hơn, cơ hội thoát được cũng cao hơn. Ra bên ngoài rồi, đi tìm người trở lại cứu ta cũng được. Cứ báo rằng Nghiêm sư gia của tri phủ Tiết Châu bị kẹt dưới giếng là thì người ta sẽ đến cứu thôi.Hắn cố dùng lời can ngăn nàng, nhưng Hoài Niệm không có vẻ gì sẽ nhượng bộ. Thừa Chí đành phải đứng dậy, toàn thân chỉ trụ trên một chân. Chân phải của hắn bị thương rất nặng, toàn bộ gân cốt ở khớp gối đều vỡ nát, không thể chịu lực cũng không thể cử động. Bình thường luôn phải đeo nẹp trên chân, nếu không chẳng thể đi lại được. Xem ra, chấn thương này cũng không đơn giản giống như Thừa Chí đã nói là chỉ bị thương ở đùi.
- Này Niệm nhi, Niệm nhi ... - Hắn réo gọi, nhưng Hoài niệm một mực lôi hắn đi. - Khoan đã, lấy mấy thanh củi kia theo làm đuốc, chúng ta cũng không thể đâm đầu vào chỗ tối hù vậy được. Hoài Niệm bèn bỏ Thừa Chí ra, đến đống lửa gom mấy thanh củi lại thành bó đuốc. Nàng xé váy, cột tất cả lại rồi nhét vào tay Thừa Chí. Hoài Niệm lấy tay hắn choàng qua vai mình, còn bản thân thì ôm chặt thắt lưng Thừa Chí. Hắn lắc đầu cười thầm, đành phải chiều ý nàng mà lết xác đi theo.
- Này, ta có nặng không vậy? Hắn bỗng nhiên hỏi nhỏ. Khoảng cách giữa hai người gần đến thế, cũng không cần quá lớn tiếng làm gì.
- Niệm ... - Nàng nhắc nhở.
- Ờ thì Niệm nhi. Mà khoan đã. - Thừa Chí đột nhiên kéo Hoài Niệm ra, chuyên chú nhìn dung nhan của nàng. - Thật giống lắm, đôi mắt giống hệt Niệm bà bà ở nha môn của ta. Hai người có bà con gì không?Nàng không trả lời hắn, tiếp tục kéo tay Thừa Chí để lên vai mình. Một người lôi kéo, người kia bất lực buộc phải cà thọt nhảy theo.
- A aa ... phản ứng này thì là đúng rồi.Hoài Niệm lại liếc mắt, muốn bảo hắn đừng nói nữa.
- Hình như ta dần dần hiểu được những phản ứng của nàng rồi đấy. Muốn bảo ta im miệng đúng không?Ánh mắt khinh thường. Hắn là ai chứ, muốn làm con sâu trong bụng nàng sao, không cần nói cũng hiểu. Ai ngờ Thừa Chí lại cười rộ lên trả lời.
- Cũng chưa đến mức sâu, chỉ là ta giỏi quan sát thôi.Đến cỡ này thì Hoài Niệm đã bắt đầu biết sợ Thừa Chí rồi. Có nên quăng hắn xuống nước, rồi bỏ đi một mình không?
- Không nên có âm mưu diệt khẩu nha. Ác giả ác báo, trời sẽ phạt đó.Hoài Niệm hoàn toàn tâm phục khẩu phục, không dám có ý kiến gì nữa hết. Thừa Chí liếc mắt nhìn vẻ quẫn bách trên mặt nàng, cảm thấy hứng thú càng dâng cao.
“Niệm nhi, nàng là ai vậy chứ? Thật là thú vị, độc đáo vô cùng.”
^_^
Rốt cuộc, đi không biết bao nhiêu lâu, đến khi những thanh củi cháy chỉ còn lại một mẫu nhỏ, họ nhận ra mình đứng trước một tảng đá khổng lồ chắn ngang lối. Lớn đến mức này, thì công lực của Hoài Niệm cũng đành chào thua. Tàn tro rơi xuống tay Thừa Chí, làm hắn giật mình đánh rơi thanh củi xuống nước. Bóng tối ùa tới, trước mắt họ chỉ còn một màu đen ngập tràn. Thừa Chí đẩy Hoài Niệm ra, hắn mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, giọng vẫn cố giữ vẻ vui cười.
- Hết đường rồi, một mình quay trở về đáy giếng đi. Ít nhất ở đó cũng có ánh trăng và được nhìn bầu trời. Ta ở nơi này ngủ một giấc cũng được rồi.Cả hai người đều đã kiệt sức. Hoài Niệm không thể lại kéo hắn đi về đáy giếng được nữa. Mà đi để làm chi nếu biết rằng chỗ nào cũng phải chết. Chỉ hy vọng là chết ở đáy giếng thì sẽ may mắn được người ta tìm ra xác. Chứ ở tận cùng địa ngục như vầy thì muôn đời chịu cảnh vùi thây nơi bóng đêm.
Thừa Chí ngồi tựa vào vách đá, im lặng nghe tiếng lội nước lõm bõm. Lần này Hoài Niệm đã thật sự bỏ cuộc rồi, nàng không cố gắng kéo hắn đi theo cùng. Bọn họ có thân thiết gì đâu mà phải liều mạng vì đối phương. Xem ra hôm nay đã là ngày tàn của Nghiêm Thừa Chí.