Lui vào mật thất, y đóng kín cửa để bảo đảm không ai có thể ra vào. Lần tay tháo chiếc mặt nạ bạc ra, y thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế.
“Tên con là Lưu Quang Trường Thanh, là nhi tử của Lưu Quang Cảnh Hào ta.”
Y nhắm mắt, thở dài. Từng lời của phụ hoàng như vẫn còn vang vọng bên tai. Trường Thanh, mãi mãi thanh xuân, thật là một cái tên mỉa mai biết chừng nào. Y cảm thấy trong lồng ngực vô cùng khó chịu, tay vừa đưa lên miệng, một ngụm máu đã phun ra tới nơi rồi. Trường Thanh quen thuộc rút khăn tay ra lau chùi vết máu kia, gọn gàng sạch sẽ như chưa từng có việc gì xảy ra. Y kiểm tra thân thể, nhận ra máu vẫn chưa dây lên trang phục của mình. “Thật là may mắn quá.”
Là hoàng tử của tiền triều, là người được vạn dân gửi gắm ước mơ phục quốc, y cảm nhận gánh nặng trên vai trĩu xuống như muốn đè chết mình. Là một kẻ mang tử mệnh trên người, có ước hẹn với diêm vương sẽ về chầu trước năm hai mươi tuổi, y thật sự có thể phò tá phụ hoàng phục quốc ư? Trường Thanh ‘bất hứa nhân gian kiến bạc đầu’.
Không ai trên đời được phép chọn nơi mà mình sinh ra cả, cũng không người nào có thể chống lại số mệnh mà ông trời đã sắp đặt sẵn. Mang cái dòng máu họ Lưu này chính là tội nghiệt lớn nhất mà y phải tự gánh lấy.
Trường Thanh gồng tay thành nắm đấm, đập mạnh lên bàn. Mấy thứ đặt gần đó nảy tung lên. Gói đồ trong tay nãi bung ra, lăn lốc trước mặt y. Là hành trang của vị công chúa đương triều mà y vừa bắt được. Chẳng thể ngờ Chân Duyên có cung vàng điện ngọc không ở, lại ngu ngốc trốn ra ngoài để Trường Thanh dễ dàng tóm gọn như thế này.
Y cầm những thứ vừa rơi ra lần lượt nghiên cứu. Bộ quần áo cũ nát, chút ít ngân lượng, hai bình sứ nhỏ, và một gói cỏ thuốc rơm rạ gì đó. Trường Thanh tò mò tháo tung gói giấy màu vàng. “Là thảo dược dùng để nấu nước mát ư?” Rễ tranh, mía lau, mã đề, sinh địa, cúc hoa, huyền sâm, mạch môn, ngưu tất và sống đời. Y cầm thứ lá khô quắc queo đó lên nhìn ngắm.
- Sống đời khô héo, nhưng khi gặp nước sẽ liền tươi trở lại.Y mở nắp bình trà, bỏ mấy chùm sống đời vào trong. Im lặng nhìn ngắm những búp lá xanh từ từ nở ra, tươi tắn, căng nảy sự sống. Trường Thanh bật cười, càng lúc tiếng cười càng lớn, vang vọng khắp mật thất, rồi sau đó hoá thành sự điên cuồng, hỗn loạn lẫn chua chát. Y dùng tay đập vỡ bình trà, mảnh sứ văng tứ tán, cắt vào tay y khiến máu chảy đầm đìa. Đôi mắt Trường Thanh như dại đi khi nhìn những lá sống đời tươi tốt nằm trơ trọi trên bàn.
- Dù có xanh tươi nhưng ngươi đã chết rồi. - Y hét lên với thứ cỏ vô tri kia. - Bề ngoài xanh tươi nhưng thật ra đã chết rồi.Siết chặt lá sống đời trong tay, vò nát chúng với vô vàn căm thù tức hận. Thứ lá này cũng giống như y, tuy còn sống nhưng chẳng khác nào đã chết rồi.
^_^
Trời đã khuya dần, trên đỉnh Cấm sơn chỉ toàn là mây mù giăng kín. Mọi người đều rút hết vào phòng mình để tránh đi cái hàn lạnh của sương giá. Nơi đây tuy là căn cứ bí mật của Lưu Gia phái, nhưng phần canh phòng cẩn mật chỉ có ở vị trí xung quanh chân núi. Bốn bề Cấm sơn đều là vách đá dựng đứng, nếu không có thang dây của tổng đà đưa xuống, há người nào có khả năng leo lên đây.
Chân Duyên vẫn ôm bụng rên rỉ trong căn phòng khoá chặt. Nàng rã rời kiệt sức, có lẽ sẽ giống như vị ‘ngự y’ dỏm đời kia phán, “Không qua khỏi đêm nay”. Nàng đã tận lực, rơi vào cảnh giới mơ màng mê sảng. Muốn ngủ mà ngủ không được, muốn tỉnh lại tỉnh không xong. Chắc Chân Duyên đã bước tới ngưỡng cửa sinh tử của loài người. Một bên là thể xác đau đớn cùng cực tại trần gian, một bên là thế giới tiên cảnh đầy hạnh phúc đang chờ đón. Nàng ngập ngừng, nửa muốn bước tới trước, nửa lại thôi. Đưa tay sờ bụng mình, cảm thấy nổi đau giằng xé vẫn còn ở đó.
Hài tử của nàng, kết tinh tình yêu của nàng.
Tân khoa trạng nguyên áo đỏ vẫn như cũ đứng bên bờ hồ ngập tràn hoa sen, kiên nhẫn chờ đợi. Nàng đưa tay ra muốn kéo y lại để nhìn mặt. Đột nhiên, mọi thứ trôi tuột đi, không gian bỗng trở nên đen ngòm, tối tăm.
- Thuỷ Linh. - Nàng hoảng sợ gọi tên y trong hoang mang, bàn tay chỉ bắt được hư vô, trống rỗng. - Thuỷ Linh.Chân Duyên gọi tên y thêm lần nữa, nước mắt lặng lẽ tuôn dài. Cơ thể nàng co quắp, run rẩy từng hồi như chiếc lá thu sắp sửa lìa cành. Bóng đêm đã hoàn toàn giăng kín, chôn vùi nàng trong cô đơn tuyệt vọng.
Có ai đó vừa mới đẩy cửa bước vào phòng đúng không. Là người nào nắm lấy tay nàng giữa không trung. Thế giới chao đảo, không gian vặn xoắn. Có ai vừa mới đỡ nàng dậy, ôm lấy cơ thể sắp chết của nàng.
- Mở miệng ra. Giọng ôn tồn kề cận bên tai, nhưng Chân Duyên chẳng thể nhận ra tiếng nói này. Sao nàng lại phải nghe lời kẻ lạ mặt mới đến? Trong cung cấm luôn tranh đoạt hơn thua, bao nhiêu là thủ đoạn đê hèn minh tranh ám đấu, nàng đều rất tỏ tường. Không thể ăn uống bậy bạ hay dễ dàng nhận đồ cuả người lạ được. Có rất nhiều kẻ đang hào hứng chờ đợi xem Chân Duyên công chúa ngã ngựa như thế nào.
- Mau nuốt xuống.Lại là giọng nói đó, nhưng có phần nóng nảy, cứng rắn thêm một chút. Hàm răng kiên cường của nàng bị người ta cạy ra, rồi thả thứ thuốc lạ vào họng. Là kẻ xấu muốn hãm hại công chúa của bổn triều? Nàng vùng vẫy, nhưng sao cơ thể chẳng nghe lời gì cả.
Lại bị đổ nước, bị bóp mũi bắt phải uống thuốc. “Kẻ đáng chết này, ngươi dám dùng bạo lực với bổn cung à?”
^_^
Trường Thanh đứng dậy, buông thân thể mềm oạt của Chân Duyên ra. Sao bảo rằng nàng sắp chết, lúc nãy lại mạnh mẽ kháng cự vậy. Y có cảm giác như mình vừa vật lộn với một con trâu nước. Thời tiết đang lạnh thế này, mà mồ hôi cũng lấm tấm trên trán rồi.
Y đọc lại lần nữa mấy chữ “Hồi Tâm hoàn” dán nhãn trên lọ sứ. Trừ khi đây là thuốc làm người ta mất trí nhớ, còn lại chắc sẽ là phương y độc môn dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp. Dù sao cũng là công chúa một quốc gia, trên người cũng nên mang theo vài món báu vật cỡ này thì mới không kỳ lạ.
“Cuối cùng, vẫn phải trông vào vận mệnh của nàng thôi. Không ai thoát được sinh tử đạo mà ông trời đã sắp đặt được.”
^_^
Mệnh cách viết, con người ai mà không chết. Kể cả công chúa Chân Duyên cũng không thể thoát khỏi sinh tử luân hồi. Tuy nhiên, đám tang cho nàng vẫn còn nhiều năm nữa mới cần phải tổ chức, và chỗ chết của nàng cũng không phải ở trên đỉnh Cấm sơn.
Sáng hôm sau, Chân Duyên tỉnh dậy. Ngoài cảm giác mệt rã rời thì cơ thể chẳng còn gì đáng ngại cả. Nàng lo lắng ôm lấy cái bụng của mình, chẳng hiểu thứ bên trong có mệnh hệ gì không. Nàng cố ngồi dậy, lê lết ra tận cửa vừa đập vừa gào thét.
- Ngự y đâu. Mau truyền ngự y cho bổn cung.^_^
Trường Thanh chấp tay sau lưng, ghé mắt nhìn qua khe quan sát bí mật trong phòng. Nàng công chuá kia đang đang say mê đánh chén, tung hoành trên bàn ăn, đông chinh tây phạt, khí thế như lang thôn hổ yết. Đang ăn cơm mắc ngẹn, nàng lấy tay vỗ ngực, bưng chén trà uống cái rột, sau đó lại xé đùi gà đưa lên miệng cắn ngon lành. Y mở to mắt kinh ngạc, quay sang nhìn tên thuộc hạ kế bên, ý muốn hỏi chuyện gì xảy ra thế này?
- Bẩm chủ công, nàng ta sáng sớm đập cửa đòi gặp ngự y. Tào ngự y sau khi chẩn mạch cho nàng thì vô cùng kinh ngạc. Đêm qua nàng ta chẳng những không chết, sáng nay còn tỉnh lại, vô cùng khoẻ mạnh, mẹ con bình an, đúng là kỳ tích. Còn có nàng ta bắt đầu gào la đòi ăn, bắt đầu ngấu nghiến từ lúc đó tới giờ vẫn chưa dừng lại.Y lại nhìn lần nữa qua khe hẹp, đúng là nàng vẫn đang chiến đấu rất nhiệt tình. Nét môi bất chợt cong lên thành một nụ cười kín đáo, Trường Thanh phẩy tay bỏ đi, phía sau chỉ buông ra hai câu.
- Thời cơ chưa tới, tạm thời cứ chiều theo ý nàng một chút. Đến lúc gặp diêm vương, có lẽ cũng không làm ma đói.
- Dạ vâng, thuộc hạ đã hiểu. - Người đằng sau kính cẩn cúi chào.Nhờ có một tiếng của Lưu gia, Chân Duyên được cung cấp thức ăn đầy đủ. Căn phòng trên núi cao cũng thật thanh tĩnh, không khí trong lành tươi mát, rất thích hợp để nàng dưỡng thai. Trước mắt không nên lo lắng căng thẳng làm gì, cứ ăn uống đầy đủ, chăm sóc sức khoẻ thật tốt, mới nuôi lớn thai nhi được. Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.
^_^
Dạo này Nghiêm Thừa Chí cảm thấy xung quanh mình đang diễn ra thứ gì đó rất bất thường. Đồ ăn thức uống của hắn, không biết ai đã động tay vào, luôn có mùi kỳ lạ. Cơm thì rất đắng, canh thì đen thùi. Có hôm hắn vừa rót trà, mới đưa lên môi nhấp một cái, phải liền phun ra ngay.
- Đây là cái quái gì thế?Hắn hét lên, giơ tay mở nắp bình trà ra xem xét. Đâu phải trà Ô Long thượng hạng mà hắn thừơng hay dùng. Nước trà đen như bùn nhão, lại có mấy thứ cây cỏ đáng nghi trôi nổi dập dềnh. Là ai đang cố tình gây hấn với hắn? Thừa Chí bực bội tự thân đi xuống bếp thay bình trà khác.
Trong nha môn này, hắn có thể khẳng định là chẳng có ai dám làm ra những hành vi trả thù trẻ con vậy. Nhưng rõ ràng, chỉ có một mình hắn bị nhắm tới. Chẳng lẽ thật sự có kẻ gian dấu mặt đang rắp tâm hãm hại hắn sao?
Đêm đó Thừa Chí theo lệ cũ châm đèn làm việc, nhưng giở chưa được ba trang sổ, hai mắt liền diếp lại, dựa thẳng vào ghế ngủ ngon lành.
Trong bóng khuất của xà nhà, một người thần bí lú mặt ra. Nhìn thấy hắn đã thấm mê hương, hơi thở điều hoà yên ổn chìm trong giấc say, nàng liền nhảy xuống đất. Từ ngày trở về nha môn, Hoài Niệm đã bắt đầu lên lịch điều trị cho Thừa Chí. Trong vô số y thư mà mẫu thân truyền lại cho nàng, có một cuốn sổ tay dày cộm truyền đời từ ngoại tổ. Chính là cấm thư thử thuốc mà lúc trẻ bà bà đã từng nghiên cứu, phương pháp điều trị bá đạo nhất để kéo người từ quỷ môn quan trở về.
Phần phía sau còn có nhiều bổ sung do mẫu thân nàng thêm vào đó. Cái cách tốc luyện tốc thắng, cường hãn phục thuốc này đã thật sự đem người bị gió thổi cũng bay biến thành cao thủ võ lâm đương thời. Thật là rất hay, rất lý thú à nha. Mỗi ngày hơn một trăm vị thuộc, trên ba mươi thang cần uống, dụng châm hai canh giờ. Thật sự có người chịu nổi sao?
Bà bà và mẫu thân cũng thật bá đạo quá đi. Trong quá trình điều trị còn lén lút thử này thử nọ. Ghi chú về việc đụng thuốc, nảy sinh tác dụng phụ, phản thuốc cũng có không ít. Kỳ lạ là tại sao bệnh nhân mà hai người chữa trị vẫn còn chưa chết. Một bí ẩn thật khó giải đáp nhất trên đời.
Đáng tiếc, ca bệnh mà Hoài Niệm theo đuổi lại không có tinh thần hợp tác như vậy. Nàng cũng chẳng muốn lộ mặt nói chuyện dài dòng, cứ lén lút bỏ thuốc vào đồ ăn thức uống của Thừa Chí mà thôi. Mỗi đêm, Hoài Niệm lại mò tới thư phòng phục thuốc mê cho hắn bất tỉnh rồi dụng châm. Do Thừa Chí không giống hai bệnh nhân trước, có sẵn nội công hùng hậu, nên hiệu quả cũng chẳng thấy gì. Cả người hắn kinh mạch đều đứt đoạn, không mất mạng hay bán thân bất toại là may lắm rồi, tìm đâu ra nội lực với lại võ công bây giờ. Trước mắt cứ tập trung chữa trị phần đầu gối cho hắn vậy.
Lui vào mật thất, y đóng kín cửa để bảo đảm không ai có thể ra vào. Lần tay tháo chiếc mặt nạ bạc ra, y thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế.
“Tên con là Lưu Quang Trường Thanh, là nhi tử của Lưu Quang Cảnh Hào ta.”
Y nhắm mắt, thở dài. Từng lời của phụ hoàng như vẫn còn vang vọng bên tai. Trường Thanh, mãi mãi thanh xuân, thật là một cái tên mỉa mai biết chừng nào. Y cảm thấy trong lồng ngực vô cùng khó chịu, tay vừa đưa lên miệng, một ngụm máu đã phun ra tới nơi rồi. Trường Thanh quen thuộc rút khăn tay ra lau chùi vết máu kia, gọn gàng sạch sẽ như chưa từng có việc gì xảy ra. Y kiểm tra thân thể, nhận ra máu vẫn chưa dây lên trang phục của mình. “Thật là may mắn quá.”
Là hoàng tử của tiền triều, là người được vạn dân gửi gắm ước mơ phục quốc, y cảm nhận gánh nặng trên vai trĩu xuống như muốn đè chết mình. Là một kẻ mang tử mệnh trên người, có ước hẹn với diêm vương sẽ về chầu trước năm hai mươi tuổi, y thật sự có thể phò tá phụ hoàng phục quốc ư? Trường Thanh ‘bất hứa nhân gian kiến bạc đầu’.
Không ai trên đời được phép chọn nơi mà mình sinh ra cả, cũng không người nào có thể chống lại số mệnh mà ông trời đã sắp đặt sẵn. Mang cái dòng máu họ Lưu này chính là tội nghiệt lớn nhất mà y phải tự gánh lấy.
Trường Thanh gồng tay thành nắm đấm, đập mạnh lên bàn. Mấy thứ đặt gần đó nảy tung lên. Gói đồ trong tay nãi bung ra, lăn lốc trước mặt y. Là hành trang của vị công chúa đương triều mà y vừa bắt được. Chẳng thể ngờ Chân Duyên có cung vàng điện ngọc không ở, lại ngu ngốc trốn ra ngoài để Trường Thanh dễ dàng tóm gọn như thế này.
Y cầm những thứ vừa rơi ra lần lượt nghiên cứu. Bộ quần áo cũ nát, chút ít ngân lượng, hai bình sứ nhỏ, và một gói cỏ thuốc rơm rạ gì đó. Trường Thanh tò mò tháo tung gói giấy màu vàng. “Là thảo dược dùng để nấu nước mát ư?” Rễ tranh, mía lau, mã đề, sinh địa, cúc hoa, huyền sâm, mạch môn, ngưu tất và sống đời. Y cầm thứ lá khô quắc queo đó lên nhìn ngắm.
- Sống đời khô héo, nhưng khi gặp nước sẽ liền tươi trở lại.Y mở nắp bình trà, bỏ mấy chùm sống đời vào trong. Im lặng nhìn ngắm những búp lá xanh từ từ nở ra, tươi tắn, căng nảy sự sống. Trường Thanh bật cười, càng lúc tiếng cười càng lớn, vang vọng khắp mật thất, rồi sau đó hoá thành sự điên cuồng, hỗn loạn lẫn chua chát. Y dùng tay đập vỡ bình trà, mảnh sứ văng tứ tán, cắt vào tay y khiến máu chảy đầm đìa. Đôi mắt Trường Thanh như dại đi khi nhìn những lá sống đời tươi tốt nằm trơ trọi trên bàn.
- Dù có xanh tươi nhưng ngươi đã chết rồi. - Y hét lên với thứ cỏ vô tri kia. - Bề ngoài xanh tươi nhưng thật ra đã chết rồi.Siết chặt lá sống đời trong tay, vò nát chúng với vô vàn căm thù tức hận. Thứ lá này cũng giống như y, tuy còn sống nhưng chẳng khác nào đã chết rồi.
^_^
Trời đã khuya dần, trên đỉnh Cấm sơn chỉ toàn là mây mù giăng kín. Mọi người đều rút hết vào phòng mình để tránh đi cái hàn lạnh của sương giá. Nơi đây tuy là căn cứ bí mật của Lưu Gia phái, nhưng phần canh phòng cẩn mật chỉ có ở vị trí xung quanh chân núi. Bốn bề Cấm sơn đều là vách đá dựng đứng, nếu không có thang dây của tổng đà đưa xuống, há người nào có khả năng leo lên đây.
Chân Duyên vẫn ôm bụng rên rỉ trong căn phòng khoá chặt. Nàng rã rời kiệt sức, có lẽ sẽ giống như vị ‘ngự y’ dỏm đời kia phán, “Không qua khỏi đêm nay”. Nàng đã tận lực, rơi vào cảnh giới mơ màng mê sảng. Muốn ngủ mà ngủ không được, muốn tỉnh lại tỉnh không xong. Chắc Chân Duyên đã bước tới ngưỡng cửa sinh tử của loài người. Một bên là thể xác đau đớn cùng cực tại trần gian, một bên là thế giới tiên cảnh đầy hạnh phúc đang chờ đón. Nàng ngập ngừng, nửa muốn bước tới trước, nửa lại thôi. Đưa tay sờ bụng mình, cảm thấy nổi đau giằng xé vẫn còn ở đó.
Hài tử của nàng, kết tinh tình yêu của nàng.
Tân khoa trạng nguyên áo đỏ vẫn như cũ đứng bên bờ hồ ngập tràn hoa sen, kiên nhẫn chờ đợi. Nàng đưa tay ra muốn kéo y lại để nhìn mặt. Đột nhiên, mọi thứ trôi tuột đi, không gian bỗng trở nên đen ngòm, tối tăm.
- Thuỷ Linh. - Nàng hoảng sợ gọi tên y trong hoang mang, bàn tay chỉ bắt được hư vô, trống rỗng. - Thuỷ Linh.Chân Duyên gọi tên y thêm lần nữa, nước mắt lặng lẽ tuôn dài. Cơ thể nàng co quắp, run rẩy từng hồi như chiếc lá thu sắp sửa lìa cành. Bóng đêm đã hoàn toàn giăng kín, chôn vùi nàng trong cô đơn tuyệt vọng.
Có ai đó vừa mới đẩy cửa bước vào phòng đúng không. Là người nào nắm lấy tay nàng giữa không trung. Thế giới chao đảo, không gian vặn xoắn. Có ai vừa mới đỡ nàng dậy, ôm lấy cơ thể sắp chết của nàng.
- Mở miệng ra. Giọng ôn tồn kề cận bên tai, nhưng Chân Duyên chẳng thể nhận ra tiếng nói này. Sao nàng lại phải nghe lời kẻ lạ mặt mới đến? Trong cung cấm luôn tranh đoạt hơn thua, bao nhiêu là thủ đoạn đê hèn minh tranh ám đấu, nàng đều rất tỏ tường. Không thể ăn uống bậy bạ hay dễ dàng nhận đồ cuả người lạ được. Có rất nhiều kẻ đang hào hứng chờ đợi xem Chân Duyên công chúa ngã ngựa như thế nào.
- Mau nuốt xuống.Lại là giọng nói đó, nhưng có phần nóng nảy, cứng rắn thêm một chút. Hàm răng kiên cường của nàng bị người ta cạy ra, rồi thả thứ thuốc lạ vào họng. Là kẻ xấu muốn hãm hại công chúa của bổn triều? Nàng vùng vẫy, nhưng sao cơ thể chẳng nghe lời gì cả.
Lại bị đổ nước, bị bóp mũi bắt phải uống thuốc. “Kẻ đáng chết này, ngươi dám dùng bạo lực với bổn cung à?”
^_^
Trường Thanh đứng dậy, buông thân thể mềm oạt của Chân Duyên ra. Sao bảo rằng nàng sắp chết, lúc nãy lại mạnh mẽ kháng cự vậy. Y có cảm giác như mình vừa vật lộn với một con trâu nước. Thời tiết đang lạnh thế này, mà mồ hôi cũng lấm tấm trên trán rồi.
Y đọc lại lần nữa mấy chữ “Hồi Tâm hoàn” dán nhãn trên lọ sứ. Trừ khi đây là thuốc làm người ta mất trí nhớ, còn lại chắc sẽ là phương y độc môn dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp. Dù sao cũng là công chúa một quốc gia, trên người cũng nên mang theo vài món báu vật cỡ này thì mới không kỳ lạ.
“Cuối cùng, vẫn phải trông vào vận mệnh của nàng thôi. Không ai thoát được sinh tử đạo mà ông trời đã sắp đặt được.”
^_^
Mệnh cách viết, con người ai mà không chết. Kể cả công chúa Chân Duyên cũng không thể thoát khỏi sinh tử luân hồi. Tuy nhiên, đám tang cho nàng vẫn còn nhiều năm nữa mới cần phải tổ chức, và chỗ chết của nàng cũng không phải ở trên đỉnh Cấm sơn.
Sáng hôm sau, Chân Duyên tỉnh dậy. Ngoài cảm giác mệt rã rời thì cơ thể chẳng còn gì đáng ngại cả. Nàng lo lắng ôm lấy cái bụng của mình, chẳng hiểu thứ bên trong có mệnh hệ gì không. Nàng cố ngồi dậy, lê lết ra tận cửa vừa đập vừa gào thét.
- Ngự y đâu. Mau truyền ngự y cho bổn cung.^_^
Trường Thanh chấp tay sau lưng, ghé mắt nhìn qua khe quan sát bí mật trong phòng. Nàng công chuá kia đang đang say mê đánh chén, tung hoành trên bàn ăn, đông chinh tây phạt, khí thế như lang thôn hổ yết. Đang ăn cơm mắc ngẹn, nàng lấy tay vỗ ngực, bưng chén trà uống cái rột, sau đó lại xé đùi gà đưa lên miệng cắn ngon lành. Y mở to mắt kinh ngạc, quay sang nhìn tên thuộc hạ kế bên, ý muốn hỏi chuyện gì xảy ra thế này?
- Bẩm chủ công, nàng ta sáng sớm đập cửa đòi gặp ngự y. Tào ngự y sau khi chẩn mạch cho nàng thì vô cùng kinh ngạc. Đêm qua nàng ta chẳng những không chết, sáng nay còn tỉnh lại, vô cùng khoẻ mạnh, mẹ con bình an, đúng là kỳ tích. Còn có nàng ta bắt đầu gào la đòi ăn, bắt đầu ngấu nghiến từ lúc đó tới giờ vẫn chưa dừng lại.Y lại nhìn lần nữa qua khe hẹp, đúng là nàng vẫn đang chiến đấu rất nhiệt tình. Nét môi bất chợt cong lên thành một nụ cười kín đáo, Trường Thanh phẩy tay bỏ đi, phía sau chỉ buông ra hai câu.
- Thời cơ chưa tới, tạm thời cứ chiều theo ý nàng một chút. Đến lúc gặp diêm vương, có lẽ cũng không làm ma đói.
- Dạ vâng, thuộc hạ đã hiểu. - Người đằng sau kính cẩn cúi chào.Nhờ có một tiếng của Lưu gia, Chân Duyên được cung cấp thức ăn đầy đủ. Căn phòng trên núi cao cũng thật thanh tĩnh, không khí trong lành tươi mát, rất thích hợp để nàng dưỡng thai. Trước mắt không nên lo lắng căng thẳng làm gì, cứ ăn uống đầy đủ, chăm sóc sức khoẻ thật tốt, mới nuôi lớn thai nhi được. Đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.
^_^
Dạo này Nghiêm Thừa Chí cảm thấy xung quanh mình đang diễn ra thứ gì đó rất bất thường. Đồ ăn thức uống của hắn, không biết ai đã động tay vào, luôn có mùi kỳ lạ. Cơm thì rất đắng, canh thì đen thùi. Có hôm hắn vừa rót trà, mới đưa lên môi nhấp một cái, phải liền phun ra ngay.
- Đây là cái quái gì thế?Hắn hét lên, giơ tay mở nắp bình trà ra xem xét. Đâu phải trà Ô Long thượng hạng mà hắn thừơng hay dùng. Nước trà đen như bùn nhão, lại có mấy thứ cây cỏ đáng nghi trôi nổi dập dềnh. Là ai đang cố tình gây hấn với hắn? Thừa Chí bực bội tự thân đi xuống bếp thay bình trà khác.
Trong nha môn này, hắn có thể khẳng định là chẳng có ai dám làm ra những hành vi trả thù trẻ con vậy. Nhưng rõ ràng, chỉ có một mình hắn bị nhắm tới. Chẳng lẽ thật sự có kẻ gian dấu mặt đang rắp tâm hãm hại hắn sao?
Đêm đó Thừa Chí theo lệ cũ châm đèn làm việc, nhưng giở chưa được ba trang sổ, hai mắt liền diếp lại, dựa thẳng vào ghế ngủ ngon lành.
Trong bóng khuất của xà nhà, một người thần bí lú mặt ra. Nhìn thấy hắn đã thấm mê hương, hơi thở điều hoà yên ổn chìm trong giấc say, nàng liền nhảy xuống đất. Từ ngày trở về nha môn, Hoài Niệm đã bắt đầu lên lịch điều trị cho Thừa Chí. Trong vô số y thư mà mẫu thân truyền lại cho nàng, có một cuốn sổ tay dày cộm truyền đời từ ngoại tổ. Chính là cấm thư thử thuốc mà lúc trẻ bà bà đã từng nghiên cứu, phương pháp điều trị bá đạo nhất để kéo người từ quỷ môn quan trở về.
Phần phía sau còn có nhiều bổ sung do mẫu thân nàng thêm vào đó. Cái cách tốc luyện tốc thắng, cường hãn phục thuốc này đã thật sự đem người bị gió thổi cũng bay biến thành cao thủ võ lâm đương thời. Thật là rất hay, rất lý thú à nha. Mỗi ngày hơn một trăm vị thuộc, trên ba mươi thang cần uống, dụng châm hai canh giờ. Thật sự có người chịu nổi sao?
Bà bà và mẫu thân cũng thật bá đạo quá đi. Trong quá trình điều trị còn lén lút thử này thử nọ. Ghi chú về việc đụng thuốc, nảy sinh tác dụng phụ, phản thuốc cũng có không ít. Kỳ lạ là tại sao bệnh nhân mà hai người chữa trị vẫn còn chưa chết. Một bí ẩn thật khó giải đáp nhất trên đời.
Đáng tiếc, ca bệnh mà Hoài Niệm theo đuổi lại không có tinh thần hợp tác như vậy. Nàng cũng chẳng muốn lộ mặt nói chuyện dài dòng, cứ lén lút bỏ thuốc vào đồ ăn thức uống của Thừa Chí mà thôi. Mỗi đêm, Hoài Niệm lại mò tới thư phòng phục thuốc mê cho hắn bất tỉnh rồi dụng châm. Do Thừa Chí không giống hai bệnh nhân trước, có sẵn nội công hùng hậu, nên hiệu quả cũng chẳng thấy gì. Cả người hắn kinh mạch đều đứt đoạn, không mất mạng hay bán thân bất toại là may lắm rồi, tìm đâu ra nội lực với lại võ công bây giờ. Trước mắt cứ tập trung chữa trị phần đầu gối cho hắn vậy.