Ba người xuất phát từ Tiết Châu trực tiếp cưỡi ngựa lên đường. Đại hiệp mang thanh trường kiếm sau lưng, gương mặt phong trần, đôi môi luôn ẩn ẩn nét cười đi sau cùng. Hoài Việt luôn nán lại, chuyên chú bảo vệ hai yếu nhân trước mặt. Bích Tuyền có kỹ thuật tốt hơn Hoài Niệm nên nàng thẳng đường dẫn đầu. Hoài Niệm đạm mạc cũng có lúc tỏ rõ sự nóng vội, thúc ngựa đuổi theo bén gót.
Họ rời khỏi thành Tiết Châu, men theo chân núi Phượng Hoàng mà đến Cận Sa. Hoài Niệm nhìn cảnh nhớ người, lại tưởng niệm đến khu vực có nhiều ấn tượng này. Vụ án túi thơm hoa đào, toàn bộ quan phủ bị kéo đến đây điều tra. Vụ chim sẻ rình bọ ngựa, hai kẻ không thân quen cùng bị lọt xuống giếng cạn. Cùng hắn đồng sinh cộng tử, trở về Tiết Châu cũng đi qua lối này. Cùng hắn làm uyên ương bỏ trốn, cũng đã từng đi qua sườn dốc Phượng Hoàng.
Mỗi lần đều là kỷ niệm khó quên, đem đến cho nàng nhiều tầng cảm xúc sâu đậm. Hiếu kỳ, khâm phục, cảm động và cả si mê, hạnh phúc. Nghiêm Thừa Chí là kẻ duy nhất làm cho Hoài Niệm biết thì ra nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng sẽ yêu nếu gặp người đàn ông định mệnh của đời mình.
Họ thúc ngựa chạy nhanh băng qua rừng, trên con đường mòn nhỏ hẹp. Cận Sa là vùng hoang vu, vắng vẻ nên lối đi thưa thớt không thấy người. Tuy đám sơn tặc Đào Viên đã từng bị Nội xưởng tiêu diệt một lần, nhưng bọn thổ phỉ tép con cũng không vì vậy mà biến mất.
Đáng tiếc cho những bậc anh hùng túng quẫn, nhảy ra, chưa nói xong câu ‘đường này do ta mở’ thì đã sặc sụa hít bụi từ những thớt ngựa phóng nhanh như gió lốc. Mấy tên phụ tá nhìn mớ dây dứt tả tơi của mình thì run rẩy sợ hãi. Rõ ràng họ đã giăng bẫy phục kích người qua đường, vì sao ngựa không ngừng, người không té, thật sự là một bí ẩn.
Hoài Việt buông tay, lưỡi kiếm vừa khít rơi vào vỏ. Hắn ngoái đầu nhìn đám người sững sờ với mớ lưới rách mà nhoẻn miệng cười. Hên cho bọn họ là Hoài Việt đã ra tay trước. Nếu cản bước chân Hoài Niệm, có trời mới biết nàng sẽ vận độc gì hành hạ bọn người đáng thương kia.
Cô Tinh Độc Bộ trong một trăm bước có thể lấy đầu người dễ như trở bàn tay. Võ công hắn luyện không thuộc bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, mà dường như xuất phát từ tổ chức sát thủ. Hoài Việt lại vô cùng quang minh chính đại, đến sẽ đưa bái thiếp, đánh người té cũng không vội ra tay. Tay kiếm sĩ duy nhất chưa từng đoạt mạng người trên giang hồ cũng chỉ có hắn. Phải biết là giết chết kẻ địch dễ dàng hơn dung dưỡng những người căm thù mình nhiều. Thành Hoài Việt không giết bất cứ ai, bởi vì hắn tin tưởng không kẻ nào có thể làm hại mình. Kiếm pháp của hắn đã có thể tư xưng là đệ nhất võ lâm được rồi.
Với sự hộ tống của Hoài Việt, hai cô nương như chim sổ lồng, đi hết tốc lực về phía đông. Tuy nhiên, sức người không mỏi, nhưng sức ngựa cũng phải suy. Khi trời vừa quá trưa một chút, mấy thớt ngựa đã phì phò kiệt quệ. Hoài Việt đành phải cố sức chạy lên cản đường hai vị muội muội lại. Họ dắt ngựa đi về phía có tiếng suối reo róc rách, tạm dừng chân nghỉ ngơi lại nơi đây.
- Cái gì? Không có lương khô! - Hoài Việt giãy nãy lên khi phát hiện trong bao hành lý không có đồ ăn. - Niệm nhi, muội có phải nữ nhân không vậy, đi ra ngoài cũng không chuẩn bị lương thực. Còn đệ nữa đó, Hoàng Tuyền công tử. Tự nhận mình là con gái, vậy mà chút đảm đang này cũng không có. Huynh nhìn lầm hai người rồi.Hắn vừa mới nói xong, ám khí ngay lập tức bay vèo vèo tới. Hoài Niệm xuất ra kim châm tẩm độc, Bích Tuyền thì lụm ngay hòn sỏi bên bờ làm vũ khí. Hoài Việt nghiêng người, lộn một vòng tròn, kiếm xuất ra trong tích tắc, khi hắn vừa chạm đất, lưỡi kiếm cũng đã thu hồi vào vỏ rồi.
- Chẳng những không đảm đang, tính khí lại khốc liệt. Ám khí trúng huynh cũng không sao. Trúng mấy con ngựa thì có phải đi bộ cả lũ rồi không. - Hoài Việt thở dài. - Đáng đời các muội, bị người ta phụ bạc là đúng rồi.Lần này vũ khí phóng tới không phải là doạ dẫm mà thật sự muốn đoạt mạng. Cửu khúc côn trong tay Bích Tuyền đã xuất động, như dải lụa mềm mại xoắn tới, khí thế mạnh như vũ bão. Hoài Việt chỉ xoay người, đầu côn cửu khúc sượt qua thân hắn trong gang tấc. Bích Tuyền lắc cổ tay, côn cửu khúc như vật sống có linh tính, bị nội lực dẫn đầu quay lại, tấn công ngay chỗ Hoài Việt đang đứng. Hắn cúi đầu, liên tục tránh né hai chiêu đoạt mạng.
Trong khi Hoài Việt hạ bộ còn chưa vững, ngũ trảo của Hoài Niệm cũng đã đánh tới nơi. Hai huynh muội đồng bào, cùng theo một người phụ thân học võ công, vì vậy Hoài Việt phi thường hiểu rõ sức mạnh của trảo pháp này. Khi Hoài Niệm còn nhỏ, một tay đã có thể bóp vỡ thân tre. Đến nay nàng đã luyện trảo pháp lên đến tầng thứ năm, chưởng có thể đập vỡ đá, chỉ có thể xuyên thủng hồng chung.
Hai tỷ muội bọn họ cùng phối hợp, tấn công kẻ xấu miệng trước mắt. Hoài Việt chỉ một mực phòng thủ, sử dụng bộ pháp và thể thuật tận lực tránh né, Phong Hoa Tuyết Nguyệt kiếm vẫn chưa xuất ra chiêu nào.
Võ công của hắn so với hai nàng rõ ràng là cao hơn một bậc. Nữ tử suốt ngày trốn trong khuê phòng đọc sách, hay chạy đi rong chơi khắp nơi, còn Hoài Việt năm năm nay chỉ chuyên chú luyện kiếm. Hắn chu du khiêu chiến các anh hùng võ lâm, hết lòng truy cầu võ học trong thiên hạ. Với kinh nghiệm từng trải qua biết bao cuộc đấu sinh tử, các nàng chưa xuất chiêu, hắn đã đoán biết trước phải né tránh chỗ nào rồi.
Cuộc truy đuổi kiểu mèo vờn chuột thế này kéo dài gần cả canh giờ, cuối cùng Hoài Việt vẫn bên ngoài tầm với của bọn họ. Hoài Niệm và Bích Tuyền dựa lưng vào nhau thở hỗn hễn, hai mắt hoa đi vì chạy dưới trời nắng gắt, đôi môi khô khốc do cả người tuôn mồ hôi dầm dề. Vị huynh trưởng ngồi trên cành cây cao, cứ liên tục lung lay theo mỗi nhịp đung đưa của hắn. Hoài Việt nhìn hai vị muội muội khốn khổ thì vô cùng đắc ý. Hắn lấy bầu rượu treo ở thắt lưng ra, uống một ngụm, rồi ngửa đầu cường sảng khoái.
"... Ớ! này, này, tao bảo chúng bay,
Đố mặt ai dày bằng mặt ngựa ?
Tuy rằng thú, cũng hai giống thú,
Thú như tao ai dám phen lê
Tao đã từng đi quán, về quê,
Đã ghe trận đánh nam, dẹp bắc.
Mỏi gối nưng phò xã tắc,
Mòn lưng cúi đội vương công.
Ngày ngày chầu chực sân rồng
Bữa bữa dựa kề loan giá ...”(Trích “Lục súc tranh công”)- Các muội nên biết ngựa cũng có phẩm giá của loài ngựa. Tuy làm vật cưỡi cho người ta, cũng không thể tự tiện hành hạ chúng. Các muội chỉ mới vận động một chút đã phì phò khó coi rồi. Hãy nghĩ xem sáng giờ con ngựa đã chạy lâu như vậy, chúng thật đáng thương nha ...Chưa kịp cho Hoài Việt rao giảng hết mớ đạo lý của mình, ám khí lại vèo vèo bay tới. Do ngồi trên cành cây cao, nên khi né độc châm, hắn liền ngã người rơi xuống. Tuy tình huống hung hiểm, nhưng Hoài Việt đã kịp móc chân lại, treo ngược người trên cành. Hoài Niệm phóng tới tấn công hắn. Trong khi Hoài Việt chống trả nàng ở tư thế lộn ngược, thì Bích Tuyền chặt gãy chạc ba. Hoài Việt cùng cả thân cây to đùng rơi ầm xuống đất.
Trong nháy mắt tình huống đảo ngược, Hoài Niệm và Bích Tuyền không hề nương tay ra đòn kết thúc. Nào ngờ Hoài Việt đã vùng dậy thật nhanh, cả hai tay vung chưởng đối phó nhị vị muội muội. Luồng chân khí mạnh bạo bộc phá, Hoài Niệm và Bích Tuyền lần lượt bị chấn lực đánh bật ra, té trên mặt đất.
- Ca xin lỗi, thật sự xin lỗi. - Hắn hốt hoảng thu tay.Trong phút cuối cùng đó, hắn ra chiêu hoàn toàn dựa trên bản năng chiến đấu. Thấy sinh tử liền kề, vội dốc toàn lực đối phó với hai nàng. Hoài Việt chạy tới gần, hết kéo Bích Tuyền ngồi dậy rồi lo lắng đỡ lấy Hoài Niệm.
- Ca chỉ giỡn chơi thôi mà, không có ý đả thương các muội đâu. - Hắn phân trần.
- Đánh hết sức như vậy mà bảo giỡn. - Bích Tuyền vừa đau vừa giận la lên, nước mắt bỗng chảy tràn ra không ngăn kịp.
- Á ... là vô ý mà, ca không muốn dùng hết sức vậy đâu.Hắn vội vã giải thích, rồi nhìn sang Hoài Niệm tìm kiếm đồng minh. Nào ngờ muội muội hắn cũng đã nước mắt lưng tròng, Hoài Việt càng luống cuống, hoa chân múa tay không biết phải làm gì.
Vũ khí đáng sợ nhất của phụ nữ chính là nước mắt. Một người khóc thực phiền, hai người khóc thực khổ. Hoài Việt loay hoay, hết năn nỉ bên này, rồi lại quay sang bên kia dỗ dành. Thời gian qua cả hai nàng lòng đầy tâm sự, u uất đã lâu, nay có dịp phát tác, tận lực khóc một trận long trời lở đất. Hắn thấy càng dỗ, các muội muội càng khóc thì hoảng hốt thật sự. Sau đó Hoài Việt thở dài, dang tay ôm cả hai người vào lòng.
- Lương Anh Tân là tên hỗn đản. - Bích Tuyền hét lên.
- Ta sẽ cho hắn mất đản luôn. - Hoài Việt vỗ vỗ lưng nàng.
- Thừa ... Thừa Chí ... đáng hận. - Hoài Niệm nức nở.
- Ca nhất định đem hắn đi lột da để giải hận cho muội.Hai cô nương nhỏ bé trong lòng hắn hết chửi rủa rồi lại nấc nghẹn. Hoài Việt an ủi Bích Tuyền, rồi quay qua mắng nhiếc phụ Hoài Niệm. Nữ nhân là giống nhỏ mọn và thù dai đến mức nào kia chứ? Đắc tội các nàng, chỉ bị nguyền rủa như vậy sợ rằng là quá ít. Hắn thở dài, tự dặn lòng mình không bao giờ đi chọc phá nữ nhân.
^_^
- Này, rửa mặt đủ chưa? Lên đường thôi.Hoài Việt đã nai nịt cho lũ ngựa xong từ lâu, nhưng hai người bạn đồng hành của hắn vẫn còn ngồi mãi bên suối không chịu đứng lên. Sau một hồi khóc nháo tán loạn, đến khi họ bình tĩnh lại, đã ngay lập tức trở mặt, xô đại huynh ra. Do hắn cố tình chọc tức các nàng, bày kế khiến hai người bộc phát nỗi lòng, nên mới làm họ khóc lóc ra thành bộ dáng như thế này. Cả hai nhìn nhau, thấy mắt đối phương đỏ ửng, sưng mọng, cũng đủ hiểu tình trạng mình không khá hơn là mấy. Gương mặt như vậy, làm sao dám đem ra đường gặp người.
- Này nhanh lên. - Hoài Việt lại hét vang trời. - Có muốn cắm trại ngủ trong rừng không mà ngồi đấy. Mau lên đường tìm trấn nhỏ nghỉ ngơi thôi.Nghe giọng của chủ mưu, càng khiến tâm trạng hai người thêm buồn bực. Hoài Niệm và Bích Tuyền quyết định ngồi im một chỗ, đình công phản đối huynh trưởng đại nhân.
Đột nhiên từ phía nguồn suối xuất hiện một vật trôi nổi bồng bềnh. Hai bên là rừng cây xanh um, dòng suối trắng xoá nổi bật như một bức tranh thiên nhiên quyến rũ. Cái khối đen nhấp nhô trên suối kia quả thật phá huỷ hết cảnh sắc nên thơ rồi. Hai người, bốn con mắt tò mò quan sát vật thể trôi không xác định. Đến khi cái xác trắng bệch trương phình lướt qua, bọn họ mới phát giác bản thân vừa thấy thứ đáng sợ nhất trong rừng.
- Việt ca, Việt ca. Mau đến đây, có xác chết trôi suối nè. - Bích Tuyền cao giọng la lên.
Ba người xuất phát từ Tiết Châu trực tiếp cưỡi ngựa lên đường. Đại hiệp mang thanh trường kiếm sau lưng, gương mặt phong trần, đôi môi luôn ẩn ẩn nét cười đi sau cùng. Hoài Việt luôn nán lại, chuyên chú bảo vệ hai yếu nhân trước mặt. Bích Tuyền có kỹ thuật tốt hơn Hoài Niệm nên nàng thẳng đường dẫn đầu. Hoài Niệm đạm mạc cũng có lúc tỏ rõ sự nóng vội, thúc ngựa đuổi theo bén gót.
Họ rời khỏi thành Tiết Châu, men theo chân núi Phượng Hoàng mà đến Cận Sa. Hoài Niệm nhìn cảnh nhớ người, lại tưởng niệm đến khu vực có nhiều ấn tượng này. Vụ án túi thơm hoa đào, toàn bộ quan phủ bị kéo đến đây điều tra. Vụ chim sẻ rình bọ ngựa, hai kẻ không thân quen cùng bị lọt xuống giếng cạn. Cùng hắn đồng sinh cộng tử, trở về Tiết Châu cũng đi qua lối này. Cùng hắn làm uyên ương bỏ trốn, cũng đã từng đi qua sườn dốc Phượng Hoàng.
Mỗi lần đều là kỷ niệm khó quên, đem đến cho nàng nhiều tầng cảm xúc sâu đậm. Hiếu kỳ, khâm phục, cảm động và cả si mê, hạnh phúc. Nghiêm Thừa Chí là kẻ duy nhất làm cho Hoài Niệm biết thì ra nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng sẽ yêu nếu gặp người đàn ông định mệnh của đời mình.
Họ thúc ngựa chạy nhanh băng qua rừng, trên con đường mòn nhỏ hẹp. Cận Sa là vùng hoang vu, vắng vẻ nên lối đi thưa thớt không thấy người. Tuy đám sơn tặc Đào Viên đã từng bị Nội xưởng tiêu diệt một lần, nhưng bọn thổ phỉ tép con cũng không vì vậy mà biến mất.
Đáng tiếc cho những bậc anh hùng túng quẫn, nhảy ra, chưa nói xong câu ‘đường này do ta mở’ thì đã sặc sụa hít bụi từ những thớt ngựa phóng nhanh như gió lốc. Mấy tên phụ tá nhìn mớ dây dứt tả tơi của mình thì run rẩy sợ hãi. Rõ ràng họ đã giăng bẫy phục kích người qua đường, vì sao ngựa không ngừng, người không té, thật sự là một bí ẩn.
Hoài Việt buông tay, lưỡi kiếm vừa khít rơi vào vỏ. Hắn ngoái đầu nhìn đám người sững sờ với mớ lưới rách mà nhoẻn miệng cười. Hên cho bọn họ là Hoài Việt đã ra tay trước. Nếu cản bước chân Hoài Niệm, có trời mới biết nàng sẽ vận độc gì hành hạ bọn người đáng thương kia.
Cô Tinh Độc Bộ trong một trăm bước có thể lấy đầu người dễ như trở bàn tay. Võ công hắn luyện không thuộc bất kỳ môn phái nào trên giang hồ, mà dường như xuất phát từ tổ chức sát thủ. Hoài Việt lại vô cùng quang minh chính đại, đến sẽ đưa bái thiếp, đánh người té cũng không vội ra tay. Tay kiếm sĩ duy nhất chưa từng đoạt mạng người trên giang hồ cũng chỉ có hắn. Phải biết là giết chết kẻ địch dễ dàng hơn dung dưỡng những người căm thù mình nhiều. Thành Hoài Việt không giết bất cứ ai, bởi vì hắn tin tưởng không kẻ nào có thể làm hại mình. Kiếm pháp của hắn đã có thể tư xưng là đệ nhất võ lâm được rồi.
Với sự hộ tống của Hoài Việt, hai cô nương như chim sổ lồng, đi hết tốc lực về phía đông. Tuy nhiên, sức người không mỏi, nhưng sức ngựa cũng phải suy. Khi trời vừa quá trưa một chút, mấy thớt ngựa đã phì phò kiệt quệ. Hoài Việt đành phải cố sức chạy lên cản đường hai vị muội muội lại. Họ dắt ngựa đi về phía có tiếng suối reo róc rách, tạm dừng chân nghỉ ngơi lại nơi đây.
- Cái gì? Không có lương khô! - Hoài Việt giãy nãy lên khi phát hiện trong bao hành lý không có đồ ăn. - Niệm nhi, muội có phải nữ nhân không vậy, đi ra ngoài cũng không chuẩn bị lương thực. Còn đệ nữa đó, Hoàng Tuyền công tử. Tự nhận mình là con gái, vậy mà chút đảm đang này cũng không có. Huynh nhìn lầm hai người rồi.Hắn vừa mới nói xong, ám khí ngay lập tức bay vèo vèo tới. Hoài Niệm xuất ra kim châm tẩm độc, Bích Tuyền thì lụm ngay hòn sỏi bên bờ làm vũ khí. Hoài Việt nghiêng người, lộn một vòng tròn, kiếm xuất ra trong tích tắc, khi hắn vừa chạm đất, lưỡi kiếm cũng đã thu hồi vào vỏ rồi.
- Chẳng những không đảm đang, tính khí lại khốc liệt. Ám khí trúng huynh cũng không sao. Trúng mấy con ngựa thì có phải đi bộ cả lũ rồi không. - Hoài Việt thở dài. - Đáng đời các muội, bị người ta phụ bạc là đúng rồi.Lần này vũ khí phóng tới không phải là doạ dẫm mà thật sự muốn đoạt mạng. Cửu khúc côn trong tay Bích Tuyền đã xuất động, như dải lụa mềm mại xoắn tới, khí thế mạnh như vũ bão. Hoài Việt chỉ xoay người, đầu côn cửu khúc sượt qua thân hắn trong gang tấc. Bích Tuyền lắc cổ tay, côn cửu khúc như vật sống có linh tính, bị nội lực dẫn đầu quay lại, tấn công ngay chỗ Hoài Việt đang đứng. Hắn cúi đầu, liên tục tránh né hai chiêu đoạt mạng.
Trong khi Hoài Việt hạ bộ còn chưa vững, ngũ trảo của Hoài Niệm cũng đã đánh tới nơi. Hai huynh muội đồng bào, cùng theo một người phụ thân học võ công, vì vậy Hoài Việt phi thường hiểu rõ sức mạnh của trảo pháp này. Khi Hoài Niệm còn nhỏ, một tay đã có thể bóp vỡ thân tre. Đến nay nàng đã luyện trảo pháp lên đến tầng thứ năm, chưởng có thể đập vỡ đá, chỉ có thể xuyên thủng hồng chung.
Hai tỷ muội bọn họ cùng phối hợp, tấn công kẻ xấu miệng trước mắt. Hoài Việt chỉ một mực phòng thủ, sử dụng bộ pháp và thể thuật tận lực tránh né, Phong Hoa Tuyết Nguyệt kiếm vẫn chưa xuất ra chiêu nào.
Võ công của hắn so với hai nàng rõ ràng là cao hơn một bậc. Nữ tử suốt ngày trốn trong khuê phòng đọc sách, hay chạy đi rong chơi khắp nơi, còn Hoài Việt năm năm nay chỉ chuyên chú luyện kiếm. Hắn chu du khiêu chiến các anh hùng võ lâm, hết lòng truy cầu võ học trong thiên hạ. Với kinh nghiệm từng trải qua biết bao cuộc đấu sinh tử, các nàng chưa xuất chiêu, hắn đã đoán biết trước phải né tránh chỗ nào rồi.
Cuộc truy đuổi kiểu mèo vờn chuột thế này kéo dài gần cả canh giờ, cuối cùng Hoài Việt vẫn bên ngoài tầm với của bọn họ. Hoài Niệm và Bích Tuyền dựa lưng vào nhau thở hỗn hễn, hai mắt hoa đi vì chạy dưới trời nắng gắt, đôi môi khô khốc do cả người tuôn mồ hôi dầm dề. Vị huynh trưởng ngồi trên cành cây cao, cứ liên tục lung lay theo mỗi nhịp đung đưa của hắn. Hoài Việt nhìn hai vị muội muội khốn khổ thì vô cùng đắc ý. Hắn lấy bầu rượu treo ở thắt lưng ra, uống một ngụm, rồi ngửa đầu cường sảng khoái.
"... Ớ! này, này, tao bảo chúng bay,
Đố mặt ai dày bằng mặt ngựa ?
Tuy rằng thú, cũng hai giống thú,
Thú như tao ai dám phen lê
Tao đã từng đi quán, về quê,
Đã ghe trận đánh nam, dẹp bắc.
Mỏi gối nưng phò xã tắc,
Mòn lưng cúi đội vương công.
Ngày ngày chầu chực sân rồng
Bữa bữa dựa kề loan giá ...”(Trích “Lục súc tranh công”)- Các muội nên biết ngựa cũng có phẩm giá của loài ngựa. Tuy làm vật cưỡi cho người ta, cũng không thể tự tiện hành hạ chúng. Các muội chỉ mới vận động một chút đã phì phò khó coi rồi. Hãy nghĩ xem sáng giờ con ngựa đã chạy lâu như vậy, chúng thật đáng thương nha ...Chưa kịp cho Hoài Việt rao giảng hết mớ đạo lý của mình, ám khí lại vèo vèo bay tới. Do ngồi trên cành cây cao, nên khi né độc châm, hắn liền ngã người rơi xuống. Tuy tình huống hung hiểm, nhưng Hoài Việt đã kịp móc chân lại, treo ngược người trên cành. Hoài Niệm phóng tới tấn công hắn. Trong khi Hoài Việt chống trả nàng ở tư thế lộn ngược, thì Bích Tuyền chặt gãy chạc ba. Hoài Việt cùng cả thân cây to đùng rơi ầm xuống đất.
Trong nháy mắt tình huống đảo ngược, Hoài Niệm và Bích Tuyền không hề nương tay ra đòn kết thúc. Nào ngờ Hoài Việt đã vùng dậy thật nhanh, cả hai tay vung chưởng đối phó nhị vị muội muội. Luồng chân khí mạnh bạo bộc phá, Hoài Niệm và Bích Tuyền lần lượt bị chấn lực đánh bật ra, té trên mặt đất.
- Ca xin lỗi, thật sự xin lỗi. - Hắn hốt hoảng thu tay.Trong phút cuối cùng đó, hắn ra chiêu hoàn toàn dựa trên bản năng chiến đấu. Thấy sinh tử liền kề, vội dốc toàn lực đối phó với hai nàng. Hoài Việt chạy tới gần, hết kéo Bích Tuyền ngồi dậy rồi lo lắng đỡ lấy Hoài Niệm.
- Ca chỉ giỡn chơi thôi mà, không có ý đả thương các muội đâu. - Hắn phân trần.
- Đánh hết sức như vậy mà bảo giỡn. - Bích Tuyền vừa đau vừa giận la lên, nước mắt bỗng chảy tràn ra không ngăn kịp.
- Á ... là vô ý mà, ca không muốn dùng hết sức vậy đâu.Hắn vội vã giải thích, rồi nhìn sang Hoài Niệm tìm kiếm đồng minh. Nào ngờ muội muội hắn cũng đã nước mắt lưng tròng, Hoài Việt càng luống cuống, hoa chân múa tay không biết phải làm gì.
Vũ khí đáng sợ nhất của phụ nữ chính là nước mắt. Một người khóc thực phiền, hai người khóc thực khổ. Hoài Việt loay hoay, hết năn nỉ bên này, rồi lại quay sang bên kia dỗ dành. Thời gian qua cả hai nàng lòng đầy tâm sự, u uất đã lâu, nay có dịp phát tác, tận lực khóc một trận long trời lở đất. Hắn thấy càng dỗ, các muội muội càng khóc thì hoảng hốt thật sự. Sau đó Hoài Việt thở dài, dang tay ôm cả hai người vào lòng.
- Lương Anh Tân là tên hỗn đản. - Bích Tuyền hét lên.
- Ta sẽ cho hắn mất đản luôn. - Hoài Việt vỗ vỗ lưng nàng.
- Thừa ... Thừa Chí ... đáng hận. - Hoài Niệm nức nở.
- Ca nhất định đem hắn đi lột da để giải hận cho muội.Hai cô nương nhỏ bé trong lòng hắn hết chửi rủa rồi lại nấc nghẹn. Hoài Việt an ủi Bích Tuyền, rồi quay qua mắng nhiếc phụ Hoài Niệm. Nữ nhân là giống nhỏ mọn và thù dai đến mức nào kia chứ? Đắc tội các nàng, chỉ bị nguyền rủa như vậy sợ rằng là quá ít. Hắn thở dài, tự dặn lòng mình không bao giờ đi chọc phá nữ nhân.
^_^
- Này, rửa mặt đủ chưa? Lên đường thôi.Hoài Việt đã nai nịt cho lũ ngựa xong từ lâu, nhưng hai người bạn đồng hành của hắn vẫn còn ngồi mãi bên suối không chịu đứng lên. Sau một hồi khóc nháo tán loạn, đến khi họ bình tĩnh lại, đã ngay lập tức trở mặt, xô đại huynh ra. Do hắn cố tình chọc tức các nàng, bày kế khiến hai người bộc phát nỗi lòng, nên mới làm họ khóc lóc ra thành bộ dáng như thế này. Cả hai nhìn nhau, thấy mắt đối phương đỏ ửng, sưng mọng, cũng đủ hiểu tình trạng mình không khá hơn là mấy. Gương mặt như vậy, làm sao dám đem ra đường gặp người.
- Này nhanh lên. - Hoài Việt lại hét vang trời. - Có muốn cắm trại ngủ trong rừng không mà ngồi đấy. Mau lên đường tìm trấn nhỏ nghỉ ngơi thôi.Nghe giọng của chủ mưu, càng khiến tâm trạng hai người thêm buồn bực. Hoài Niệm và Bích Tuyền quyết định ngồi im một chỗ, đình công phản đối huynh trưởng đại nhân.
Đột nhiên từ phía nguồn suối xuất hiện một vật trôi nổi bồng bềnh. Hai bên là rừng cây xanh um, dòng suối trắng xoá nổi bật như một bức tranh thiên nhiên quyến rũ. Cái khối đen nhấp nhô trên suối kia quả thật phá huỷ hết cảnh sắc nên thơ rồi. Hai người, bốn con mắt tò mò quan sát vật thể trôi không xác định. Đến khi cái xác trắng bệch trương phình lướt qua, bọn họ mới phát giác bản thân vừa thấy thứ đáng sợ nhất trong rừng.
- Việt ca, Việt ca. Mau đến đây, có xác chết trôi suối nè. - Bích Tuyền cao giọng la lên.