- Á aa ... mau cứu mạng!Nghe được tiếng la thảm thiết của Trường Thanh, toàn bộ đám cận vệ liền phóng như bay tới. Bọn họ vừa kịp lúc ngăn cản một màn bạo ngược với chủ công. Khác với đại công tử võ công đầy mình, Lưu Gia hiện nay sức khoẻ phải nói là cực kỳ tệ. Trái gió trở trời đều bệnh hoạn liên miên, nắng xỉu, mưa sốt, không khi nào rời được ấm thuốc.
Ấy vậy mà con người yếu đuối đó đang nằm dưới đất bị người ta chà đạp. Không phải là hình ảnh tượng trưng đâu, mà thật sự là bị công chúa Chân Duyên dẫm lên người. Con heo mập kia không hiểu vì sao đã trốn được ra khỏi phòng giam. Cũng không thể hiểu tại sao nàng lại nhận thức Lưu Gia mà ra đòn sát thủ.
- Ngươi giỏi lắm, dám uy hiếp bổn cung. Còn nằm trên tháp thượng cho người đè ta quỳ dưới đất. Hộ vệ của ngươi một lần đánh ta xém chết. Giam cầm ta, không cho ta ăn.Cứ sau mỗi câu nói, trọng lượng đè xuống càng mạnh. Lưu Gia đập tay trên sàn như cua bị đá đè. Bốn cận thân hộ vệ của y liền phóng tới, ra chiêu với Chân Duyên. Nàng phải nghiêng mình né tránh, nên Lưu Gia mới thoát kiếp bị đạp. Hai người đỡ Trường Thanh lên, hai người còn lại cùng Chân Duyên giao đấu. Công chúa võ công chỉ tầm thường, sao đáng là đối thủ của cận vệ chuyên nghiệp. Chỉ qua năm chiêu, nàng đã bị người ta áp đảo. Lúc Hạ Bân gồng tay định cho nàng một quyền, thì đột nhiên có giọng hét lớn.
- Dừng tay.Nghe lệnh của chủ công, gã không dám vọng động nữa, thay vào đó là Đông Quân ra tay điểm huyệt nàng. Chân Duyên đứng cứng đờ giữa đương trường, khuôn mặt nhăn nhó bi phẫn. Bị chế phục càng khiến nàng nổi điên tức tối, đôi mắt nàng đỏ hoe, lệ ào ào đổ ra.
- Tại sao lại là ngươi?Trường Thanh ngước mắt nhìn nàng, trong lòng chấn động. Công chúa cao cao tại thượng như nữ thần kia lại có tiếng hét gai góc, đau đớn đến tận tâm cang. Y cảm nhận từ trong sâu thẳm, vị đắng dâng lên đột ngột, tay vừa đưa lên che trên miệng, máu đã ngay lập tức trào ra. Bọn thuộc hạ hoảng hốt đỡ thân thể xiu vẹo chuẩn bị ngã xuống. Trước khi Trường Thanh ngất đi, chỉ thều thào ra lệnh không được động tới Chân Duyên.
^_^
Nàng lại bị giam cầm, lần này là trong ngục tối, chứ không phải căn phòng tiện nghi ấp áp kia nữa. Đây mới đúng là đãi ngộ cho tù nhân, là nơi ở thích hợp với con tin. Nàng đã hiểu vì sao ngay từ đầu mình được đối xử tử tế như vậy. Có phòng để ở, có quần áo ấm, cơm canh ngon lành. Lúc yêu sách cũng đòi gì được nấy, ngoại trừ không được bước ra khỏi phòng, nàng sống sung sướng có khác gì hoàng cung đâu.
Chân Duyên ngửa đầu, trong lòng lại rấm rức tức tưởi. Cứ nghĩ tới Mạc Thuỷ Linh là cơn nấc nghẹn không sao ngăn được, nước mắt lại tiếp tục tuôn dài. Nàng tự nghĩ, có nghi ngờ hết cả thế gian này cũng sẽ không nghi ngờ y. Tân khoa trạng nguyên, phò mã của nàng, thì ra lại là đương gia chấp chính của tổ chức phản nghịch lớn nhất nước.
Y cảm thấy chức quan tri phủ đó chưa đủ oai sao, y cho rằng bổng lộc triều đình phát cho không đủ xài ư? Hay là y chê trạch viện nhà mình không đủ lớn? Chân Duyên có bức hết cả tóc cũng không hiểu nhà họ Mạc có liên quan gì tới cái họ Lưu Quang. Trước khi tam khôi vào triều diện thánh, tất cả gia thế đều đã được tra rõ đến ba đời tổ tông. Mạc gia rõ ràng chỉ là một phú thương, trong nhà cũng không có kẻ nào liên quan đến cựu triều hết, thân phận vô cùng trong sạch. Vì cớ gì bây giờ Mạc Thuỷ Linh lại biến thành Lưu Quang Trường Thanh?
Tiếng cửa lao phòng đột nhiên lạch cạnh mở. Nàng liếc mắt ra bên ngoài xà lim, nhìn thấy cả đoàn người lục đục tiến vào. Người ôm ghế, người khiêng bàn, còn có cả lư hương, bình trà ... Cái gì thế? Bộ tính dọn nhà hả.
Nhưng thật ra cũng không có dọn nhà, chỉ là chủ công chí cao vô thượng của bọn họ đi thị sát nhà lao thôi mà. Trường Thanh ngồi trên ghế cao, liếc mắt nhìn nàng toạ trong ổ rơm. Chân Duyên tức giận, thẳng lưng lên, mặt ngước, dù thua trận cũng không để thua khí tiết.
Y thấy nàng chật vật thì hình như vui lắm, môi bạc khẽ mỉm cười. Trường Thanh khoát tay cho nhưng người hầu xung quanh lui ra hết. Họ nhìn chủ tử, sau đó nhìn lớp xà lim rắn chắc, đắn đo một chút rồi cũng lui ra.
Ghế y ngồi là dùng gỗ liêm quý giá, một khối thống nhất chạm nên, không dùng vết ghép, xung quanh có cẩn xà cừ, trên mặt còn lót nệm thiên nga vừa mềm vừa êm, bên trên phủ thêm da hổ vừa sang vừa quý phái. Y phục Trường Thanh sử dụng, khỏi cần hỏi cũng biết là thượng đẳng tơ tằm của Tiết Châu. Trên bàn là gốm sứ Bát Hoa tinh tế nhất, trà thơm chính là đệ nhất Ưu Tiên, mỗi năm chỉ thu được mấy cân. Lò hương lấp lánh chạm trổ từ vàng nguyên bạc chất. Nhìn tổng thể đánh giá, chế độ đãi ngộ của y bây giờ thật khá. So với hoàng tộc đương triều cũng không thua thiệt chút nào.
Nàng vẫn cao ngạo hất mặt, coi y như không khí. Trường Thanh nhàn tản thưởng trà, giống như trước mắt mình là sơn thanh thuỷ tú, cảm giác rất hưởng thụ, khoan thai. Chẳng ai nói đến ai, Chân Duyên cau có, Trường Thanh cười tà tà. Rốt cuộc, công chúa có định lực cao hơn, y đành phải mở miệng ra trước.
- Ở trong đó có thoải mái không?Nàng hứ một tiếng, ra chiều ta không để ý đến kẻ hạ tiện.
- An phận ở trong phòng ăn no, ngủ ấm không tốt sao? Phá ngục chạy ra ngoài làm gì?Vẫn không thèm trả lời. “Ngươi là con sâu cái kiến, lời côn trùng kêu, bổn công chúa nghe không hiểu.”
- Không muốn hỏi ta vì sao lại thế này à? - Trường Thanh cười rộ. - Tiểu Duyên à, nàng vẫn luôn rất giỏi dấu diếm. Khi ngại ngùng sẽ tỏ ra cáu gắt, khi giận dữ thì lại cười hoà nhã, lúc sợ hãi thì lại lộ vẻ hung hăng. Bây giờ nàng ngạo mạn thế này, có phải vì đang đau lòng không?
- Bổn cung không có đau lòng vì ngươi. - Nàng hét to như sấm.Chân Duyên vụt đứng dậy, lao về phía Trường Thanh, nhưng lại bị xà lim chặn lại. Nàng siết tay mạnh trên song sắt đen, từng khớp ngón trở nên trắng bệt. Đôi mắt nàng để vằn lên đỏ ngầu. Chân Duyên cắn chặt răng, cố nuốt lệ ngược vào trong tim. Sao lại phí phạm hơi sức với kẻ này cơ chứ? Ngay từ đầu y đã là chủ mưu mọi chuyện, bắt cóc Nhã Muội, lừa gạt Chân Duyên, tiếp tay cho loạn đảng. Đệ nhất ác nhân, đầu sỏ của tất cả tội ác trên đất nước này chính là y.
Nam nhân yếu đuối như nước, gương mặt ngây thơ, thánh thiện đáng yêu. Phong thái tao nhã của y chỉ để che dấu trái tim đầy tội ác. Những lời nhẹ nhàng ngọt ngào của y chỉ để lấp đi âm mưu thủ đoạn bẩn thiểu. Hoàng tử Lưu thị mà có thể quỳ dưới chân nàng, khóc lóc thảm thương ư? Y có thể vì tương tư nàng, buồn bã ngã bệnh sao? Có phải y đã từng đòi móc trái tim ra thề thốt, rằng nàng là nữ thần, là tình yêu duy nhất trong đời mình?
Giả dối, tất cả đều là lời lừa gạt. Y muốn lợi dùng nàng để tiến thân, dùng nàng làm lá chắn cho thân phận phản tặc của mình, hãm hại nàng nhằm đối phó với hoàng thượng. Lời yêu y thốt nên chỉ là hư ảo, tình cảm của hai người chẳng qua chỉ là một cơn mơ hoang đường.
Trường Thanh vẫn cười, y đứng dậy, tiến về phía song sắt.
- Như vậy ta đã đoán trúng rồi, nàng đang cực kỳ đau lòng.Y vươn tay ra chạm vào những giọt lệ tinh tế, trong suốt chảy dài trên má nàng. Nước mắt nhiều đến nổi, Chân Duyên không thể nuốt hết vào trong được. Bàn tay của y trượt xuống, siết lấy cằm Chân Duyên. Trường Thanh đột ngột áp sát tới, hôn vào môi nàng một cách mãnh liệt.
Nàng cứng đờ vì hành động bạo ngược không báo trước này. Sự nồng cháy, khát khao như thế Chân Duyên chưa từng thấy ở Thuỷ Linh. Chỉ có Trường Thanh mới bá đạo, mới chuyên quyền đến thế. Trước khi Chân Duyên kịp tỉnh táo ra, y đã rời môi nàng. Sau đó khuôn mặt Trường Thanh biến đổi, nhạo báng cùng giận dữ.
- Tất cả đều là lỗi tại công chúa đã đẩy ta vào địa ngục. Đây chính là quả báo cho hành động độc ác của nàng.Y nói xong liền phất tay áo bỏ đi không chút luyến tiếc. Chân Duyên run rẩy, cả người mất lực, ngồi bệt xuống sàn.
“Đây là quả báo ư? Là lỗi do ta sao?”
^_^
Năm đó y đã đứng trên đỉnh cao của cuộc đời mình. Chín năm đèn sách, Mạc Thuỷ Linh trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử khi mới mười lăm. Không ai dám chê bai đứa trẻ yếu đuối bệnh hoạn như y nữa. Dù không cao lớn, không dũng mãnh, nhưng mọi người đều phải cúi đầu nể phục y. Từ một bá tánh bình dân, y được mặc hồng bào, cưỡi ngựa vào thành, nhập cung diện thánh.
Khi đó, có ai oai phong bằng y, đắc chí bằng y? Tuổi trẻ tài cao, tuấn lãng nhu nhã. Đứng trước bệ rồng, tự ứng một bài thơ đã khiến long nhan rạng rỡ, trực tiếp biến thành phò mã không cần qua tuyển chọn. Đối tượng phối ngẫu với y lại là công chúa của Phượng Hoà cung, ái nữ thương yêu nhất của hoàng thượng.
Hàn Chân Duyên, y đã nghe nhiều người ca ngợi về sắc đẹp của nàng, về tài hoa của nàng. Chuyện kể rằng nàng chỉ cần ngồi im, ong bướm đã lượn quanh vì tưởng nhầm đó là một bông hoa tuyệt sắc. Khi nàng mỉm cười, đến chim trên cành cũng ngã xuống vì run rẩy trước vẻ khuynh thành kia.
Y mất ngủ suốt mấy đêm trường vì cứ tơ tưởng đến vẻ mỹ lệ kiều diễm của nàng. Hơn cả bất ngờ, y đã gặp một nữ thần như vừa bước ra từ trong tranh vẽ.
“Bờ hồ thơm ngát hương sen
Trong vườn hoa lá đua chen khoe màu
Lưỡng mi sơn nguyệt giao đầu
Mai thân khuê xuất phượng cầu triều dương
Liệt diễm toả khắp bốn phương
Thần tiên xuất thế kẻ thường gửi tâm.”
Bao nhiêu lời muốn nói, lại không thể thoát ra khỏi miệng. Y chỉ biết cứng đờ nhìn nàng, chìm ngập trong sự kinh hỷ, hoan ca. Công chúa của y, định mệnh của y. Sự xúc động trong phút chốc đã khiến trái tim y như bị bóp nghẹn. Thuỷ Linh không thể ngờ ngay lúc này, căn bệnh ẩn tàng trong cơ thể lại bộc phát.
Chân Duyên chỉ nhíu mày phán đúng một câu. “Người cũng như tên, yểu điệu thục nữ, không chút nào giống nam nhi cả”. Y run rẩy sợ hãi, tất cả sức gắng gượng đều biến mất. Thuỷ Linh quay đầu, vừa vặn che đi một ngụm máu vừa tràn ra khoé miệng. Hoàng cung trọng địa, tuyệt đối kiêng dè chuyện đổ máu. Y phải nhanh chóng ly khai chỗ này, nhanh chóng biến mất trước mặt nàng.
Mạc Thuỷ Linh ngã bệnh vì tương tư Chân Duyên. Sức khoẻ yếu ớt từ nhỏ, y đã sớm bước một chân vào quan tài rồi. Đã từng đắc chí, cũng đã từng nếm trải sự tuyệt vọng cùng cực. Y quyết liệt chối từ chức phò mã, muốn ngay lập tức rời xa kinh thành. Y đã yêu thương, tôn thờ nàng ngay trong những giây phút ngắn ngủi mà hai bên gặp gỡ. Nhưng nàng càng rực rỡ, càng diễm lệ chừng nào, y lại sợ hãi không dám chạm vào.
Thuỷ Linh là bóng đêm luôn thèm khát ánh sáng. Những thứ không thể có được khiến y giận giữ, khiến y căm tức. Bệnh tình của Thuỷ Linh càng lúc càng trầm kha hơn. Dằn vặt, đau khổ, ảo tưởng và ngoan cố. Chân Duyên chính là lý do khiến y rơi vào vực thẳm tuyệt vọng này. Trái tim muốn có được nàng, nhưng lý trí lại mách bảo hãy rời xa đi. Y bị giằng xé, dằn vặt bởi hai nửa mâu thuẫn nhau trong nội tâm.
Thế rồi ông ta xuất hiện. Người đã mang lại cho y giấc mơ chiếm đoạt mọi thứ trên thế gian. Với quyền lực trong tay, y sẽ có được nàng chăng?
- Á aa ... mau cứu mạng!Nghe được tiếng la thảm thiết của Trường Thanh, toàn bộ đám cận vệ liền phóng như bay tới. Bọn họ vừa kịp lúc ngăn cản một màn bạo ngược với chủ công. Khác với đại công tử võ công đầy mình, Lưu Gia hiện nay sức khoẻ phải nói là cực kỳ tệ. Trái gió trở trời đều bệnh hoạn liên miên, nắng xỉu, mưa sốt, không khi nào rời được ấm thuốc.
Ấy vậy mà con người yếu đuối đó đang nằm dưới đất bị người ta chà đạp. Không phải là hình ảnh tượng trưng đâu, mà thật sự là bị công chúa Chân Duyên dẫm lên người. Con heo mập kia không hiểu vì sao đã trốn được ra khỏi phòng giam. Cũng không thể hiểu tại sao nàng lại nhận thức Lưu Gia mà ra đòn sát thủ.
- Ngươi giỏi lắm, dám uy hiếp bổn cung. Còn nằm trên tháp thượng cho người đè ta quỳ dưới đất. Hộ vệ của ngươi một lần đánh ta xém chết. Giam cầm ta, không cho ta ăn.Cứ sau mỗi câu nói, trọng lượng đè xuống càng mạnh. Lưu Gia đập tay trên sàn như cua bị đá đè. Bốn cận thân hộ vệ của y liền phóng tới, ra chiêu với Chân Duyên. Nàng phải nghiêng mình né tránh, nên Lưu Gia mới thoát kiếp bị đạp. Hai người đỡ Trường Thanh lên, hai người còn lại cùng Chân Duyên giao đấu. Công chúa võ công chỉ tầm thường, sao đáng là đối thủ của cận vệ chuyên nghiệp. Chỉ qua năm chiêu, nàng đã bị người ta áp đảo. Lúc Hạ Bân gồng tay định cho nàng một quyền, thì đột nhiên có giọng hét lớn.
- Dừng tay.Nghe lệnh của chủ công, gã không dám vọng động nữa, thay vào đó là Đông Quân ra tay điểm huyệt nàng. Chân Duyên đứng cứng đờ giữa đương trường, khuôn mặt nhăn nhó bi phẫn. Bị chế phục càng khiến nàng nổi điên tức tối, đôi mắt nàng đỏ hoe, lệ ào ào đổ ra.
- Tại sao lại là ngươi?Trường Thanh ngước mắt nhìn nàng, trong lòng chấn động. Công chúa cao cao tại thượng như nữ thần kia lại có tiếng hét gai góc, đau đớn đến tận tâm cang. Y cảm nhận từ trong sâu thẳm, vị đắng dâng lên đột ngột, tay vừa đưa lên che trên miệng, máu đã ngay lập tức trào ra. Bọn thuộc hạ hoảng hốt đỡ thân thể xiu vẹo chuẩn bị ngã xuống. Trước khi Trường Thanh ngất đi, chỉ thều thào ra lệnh không được động tới Chân Duyên.
^_^
Nàng lại bị giam cầm, lần này là trong ngục tối, chứ không phải căn phòng tiện nghi ấp áp kia nữa. Đây mới đúng là đãi ngộ cho tù nhân, là nơi ở thích hợp với con tin. Nàng đã hiểu vì sao ngay từ đầu mình được đối xử tử tế như vậy. Có phòng để ở, có quần áo ấm, cơm canh ngon lành. Lúc yêu sách cũng đòi gì được nấy, ngoại trừ không được bước ra khỏi phòng, nàng sống sung sướng có khác gì hoàng cung đâu.
Chân Duyên ngửa đầu, trong lòng lại rấm rức tức tưởi. Cứ nghĩ tới Mạc Thuỷ Linh là cơn nấc nghẹn không sao ngăn được, nước mắt lại tiếp tục tuôn dài. Nàng tự nghĩ, có nghi ngờ hết cả thế gian này cũng sẽ không nghi ngờ y. Tân khoa trạng nguyên, phò mã của nàng, thì ra lại là đương gia chấp chính của tổ chức phản nghịch lớn nhất nước.
Y cảm thấy chức quan tri phủ đó chưa đủ oai sao, y cho rằng bổng lộc triều đình phát cho không đủ xài ư? Hay là y chê trạch viện nhà mình không đủ lớn? Chân Duyên có bức hết cả tóc cũng không hiểu nhà họ Mạc có liên quan gì tới cái họ Lưu Quang. Trước khi tam khôi vào triều diện thánh, tất cả gia thế đều đã được tra rõ đến ba đời tổ tông. Mạc gia rõ ràng chỉ là một phú thương, trong nhà cũng không có kẻ nào liên quan đến cựu triều hết, thân phận vô cùng trong sạch. Vì cớ gì bây giờ Mạc Thuỷ Linh lại biến thành Lưu Quang Trường Thanh?
Tiếng cửa lao phòng đột nhiên lạch cạnh mở. Nàng liếc mắt ra bên ngoài xà lim, nhìn thấy cả đoàn người lục đục tiến vào. Người ôm ghế, người khiêng bàn, còn có cả lư hương, bình trà ... Cái gì thế? Bộ tính dọn nhà hả.
Nhưng thật ra cũng không có dọn nhà, chỉ là chủ công chí cao vô thượng của bọn họ đi thị sát nhà lao thôi mà. Trường Thanh ngồi trên ghế cao, liếc mắt nhìn nàng toạ trong ổ rơm. Chân Duyên tức giận, thẳng lưng lên, mặt ngước, dù thua trận cũng không để thua khí tiết.
Y thấy nàng chật vật thì hình như vui lắm, môi bạc khẽ mỉm cười. Trường Thanh khoát tay cho nhưng người hầu xung quanh lui ra hết. Họ nhìn chủ tử, sau đó nhìn lớp xà lim rắn chắc, đắn đo một chút rồi cũng lui ra.
Ghế y ngồi là dùng gỗ liêm quý giá, một khối thống nhất chạm nên, không dùng vết ghép, xung quanh có cẩn xà cừ, trên mặt còn lót nệm thiên nga vừa mềm vừa êm, bên trên phủ thêm da hổ vừa sang vừa quý phái. Y phục Trường Thanh sử dụng, khỏi cần hỏi cũng biết là thượng đẳng tơ tằm của Tiết Châu. Trên bàn là gốm sứ Bát Hoa tinh tế nhất, trà thơm chính là đệ nhất Ưu Tiên, mỗi năm chỉ thu được mấy cân. Lò hương lấp lánh chạm trổ từ vàng nguyên bạc chất. Nhìn tổng thể đánh giá, chế độ đãi ngộ của y bây giờ thật khá. So với hoàng tộc đương triều cũng không thua thiệt chút nào.
Nàng vẫn cao ngạo hất mặt, coi y như không khí. Trường Thanh nhàn tản thưởng trà, giống như trước mắt mình là sơn thanh thuỷ tú, cảm giác rất hưởng thụ, khoan thai. Chẳng ai nói đến ai, Chân Duyên cau có, Trường Thanh cười tà tà. Rốt cuộc, công chúa có định lực cao hơn, y đành phải mở miệng ra trước.
- Ở trong đó có thoải mái không?Nàng hứ một tiếng, ra chiều ta không để ý đến kẻ hạ tiện.
- An phận ở trong phòng ăn no, ngủ ấm không tốt sao? Phá ngục chạy ra ngoài làm gì?Vẫn không thèm trả lời. “Ngươi là con sâu cái kiến, lời côn trùng kêu, bổn công chúa nghe không hiểu.”
- Không muốn hỏi ta vì sao lại thế này à? - Trường Thanh cười rộ. - Tiểu Duyên à, nàng vẫn luôn rất giỏi dấu diếm. Khi ngại ngùng sẽ tỏ ra cáu gắt, khi giận dữ thì lại cười hoà nhã, lúc sợ hãi thì lại lộ vẻ hung hăng. Bây giờ nàng ngạo mạn thế này, có phải vì đang đau lòng không?
- Bổn cung không có đau lòng vì ngươi. - Nàng hét to như sấm.Chân Duyên vụt đứng dậy, lao về phía Trường Thanh, nhưng lại bị xà lim chặn lại. Nàng siết tay mạnh trên song sắt đen, từng khớp ngón trở nên trắng bệt. Đôi mắt nàng để vằn lên đỏ ngầu. Chân Duyên cắn chặt răng, cố nuốt lệ ngược vào trong tim. Sao lại phí phạm hơi sức với kẻ này cơ chứ? Ngay từ đầu y đã là chủ mưu mọi chuyện, bắt cóc Nhã Muội, lừa gạt Chân Duyên, tiếp tay cho loạn đảng. Đệ nhất ác nhân, đầu sỏ của tất cả tội ác trên đất nước này chính là y.
Nam nhân yếu đuối như nước, gương mặt ngây thơ, thánh thiện đáng yêu. Phong thái tao nhã của y chỉ để che dấu trái tim đầy tội ác. Những lời nhẹ nhàng ngọt ngào của y chỉ để lấp đi âm mưu thủ đoạn bẩn thiểu. Hoàng tử Lưu thị mà có thể quỳ dưới chân nàng, khóc lóc thảm thương ư? Y có thể vì tương tư nàng, buồn bã ngã bệnh sao? Có phải y đã từng đòi móc trái tim ra thề thốt, rằng nàng là nữ thần, là tình yêu duy nhất trong đời mình?
Giả dối, tất cả đều là lời lừa gạt. Y muốn lợi dùng nàng để tiến thân, dùng nàng làm lá chắn cho thân phận phản tặc của mình, hãm hại nàng nhằm đối phó với hoàng thượng. Lời yêu y thốt nên chỉ là hư ảo, tình cảm của hai người chẳng qua chỉ là một cơn mơ hoang đường.
Trường Thanh vẫn cười, y đứng dậy, tiến về phía song sắt.
- Như vậy ta đã đoán trúng rồi, nàng đang cực kỳ đau lòng.Y vươn tay ra chạm vào những giọt lệ tinh tế, trong suốt chảy dài trên má nàng. Nước mắt nhiều đến nổi, Chân Duyên không thể nuốt hết vào trong được. Bàn tay của y trượt xuống, siết lấy cằm Chân Duyên. Trường Thanh đột ngột áp sát tới, hôn vào môi nàng một cách mãnh liệt.
Nàng cứng đờ vì hành động bạo ngược không báo trước này. Sự nồng cháy, khát khao như thế Chân Duyên chưa từng thấy ở Thuỷ Linh. Chỉ có Trường Thanh mới bá đạo, mới chuyên quyền đến thế. Trước khi Chân Duyên kịp tỉnh táo ra, y đã rời môi nàng. Sau đó khuôn mặt Trường Thanh biến đổi, nhạo báng cùng giận dữ.
- Tất cả đều là lỗi tại công chúa đã đẩy ta vào địa ngục. Đây chính là quả báo cho hành động độc ác của nàng.Y nói xong liền phất tay áo bỏ đi không chút luyến tiếc. Chân Duyên run rẩy, cả người mất lực, ngồi bệt xuống sàn.
“Đây là quả báo ư? Là lỗi do ta sao?”
^_^
Năm đó y đã đứng trên đỉnh cao của cuộc đời mình. Chín năm đèn sách, Mạc Thuỷ Linh trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử khi mới mười lăm. Không ai dám chê bai đứa trẻ yếu đuối bệnh hoạn như y nữa. Dù không cao lớn, không dũng mãnh, nhưng mọi người đều phải cúi đầu nể phục y. Từ một bá tánh bình dân, y được mặc hồng bào, cưỡi ngựa vào thành, nhập cung diện thánh.
Khi đó, có ai oai phong bằng y, đắc chí bằng y? Tuổi trẻ tài cao, tuấn lãng nhu nhã. Đứng trước bệ rồng, tự ứng một bài thơ đã khiến long nhan rạng rỡ, trực tiếp biến thành phò mã không cần qua tuyển chọn. Đối tượng phối ngẫu với y lại là công chúa của Phượng Hoà cung, ái nữ thương yêu nhất của hoàng thượng.
Hàn Chân Duyên, y đã nghe nhiều người ca ngợi về sắc đẹp của nàng, về tài hoa của nàng. Chuyện kể rằng nàng chỉ cần ngồi im, ong bướm đã lượn quanh vì tưởng nhầm đó là một bông hoa tuyệt sắc. Khi nàng mỉm cười, đến chim trên cành cũng ngã xuống vì run rẩy trước vẻ khuynh thành kia.
Y mất ngủ suốt mấy đêm trường vì cứ tơ tưởng đến vẻ mỹ lệ kiều diễm của nàng. Hơn cả bất ngờ, y đã gặp một nữ thần như vừa bước ra từ trong tranh vẽ.
“Bờ hồ thơm ngát hương sen
Trong vườn hoa lá đua chen khoe màu
Lưỡng mi sơn nguyệt giao đầu
Mai thân khuê xuất phượng cầu triều dương
Liệt diễm toả khắp bốn phương
Thần tiên xuất thế kẻ thường gửi tâm.”
Bao nhiêu lời muốn nói, lại không thể thoát ra khỏi miệng. Y chỉ biết cứng đờ nhìn nàng, chìm ngập trong sự kinh hỷ, hoan ca. Công chúa của y, định mệnh của y. Sự xúc động trong phút chốc đã khiến trái tim y như bị bóp nghẹn. Thuỷ Linh không thể ngờ ngay lúc này, căn bệnh ẩn tàng trong cơ thể lại bộc phát.
Chân Duyên chỉ nhíu mày phán đúng một câu. “Người cũng như tên, yểu điệu thục nữ, không chút nào giống nam nhi cả”. Y run rẩy sợ hãi, tất cả sức gắng gượng đều biến mất. Thuỷ Linh quay đầu, vừa vặn che đi một ngụm máu vừa tràn ra khoé miệng. Hoàng cung trọng địa, tuyệt đối kiêng dè chuyện đổ máu. Y phải nhanh chóng ly khai chỗ này, nhanh chóng biến mất trước mặt nàng.
Mạc Thuỷ Linh ngã bệnh vì tương tư Chân Duyên. Sức khoẻ yếu ớt từ nhỏ, y đã sớm bước một chân vào quan tài rồi. Đã từng đắc chí, cũng đã từng nếm trải sự tuyệt vọng cùng cực. Y quyết liệt chối từ chức phò mã, muốn ngay lập tức rời xa kinh thành. Y đã yêu thương, tôn thờ nàng ngay trong những giây phút ngắn ngủi mà hai bên gặp gỡ. Nhưng nàng càng rực rỡ, càng diễm lệ chừng nào, y lại sợ hãi không dám chạm vào.
Thuỷ Linh là bóng đêm luôn thèm khát ánh sáng. Những thứ không thể có được khiến y giận giữ, khiến y căm tức. Bệnh tình của Thuỷ Linh càng lúc càng trầm kha hơn. Dằn vặt, đau khổ, ảo tưởng và ngoan cố. Chân Duyên chính là lý do khiến y rơi vào vực thẳm tuyệt vọng này. Trái tim muốn có được nàng, nhưng lý trí lại mách bảo hãy rời xa đi. Y bị giằng xé, dằn vặt bởi hai nửa mâu thuẫn nhau trong nội tâm.
Thế rồi ông ta xuất hiện. Người đã mang lại cho y giấc mơ chiếm đoạt mọi thứ trên thế gian. Với quyền lực trong tay, y sẽ có được nàng chăng?