- Rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu rượu? - Giọng hắn nghe có vẻ tức tối.Hoài Niệm trở người, giơ một ngón tay lên trả lời.
- Một bình mà có thể say đến mất ý thức sao?Nàng lắc đầu, giọng rù rì nói.
- Một vò.
- Một vò? - Hắn cao giọng trách móc. - Uống cả một vò rượu? Nàng muốn chết sao?
- Không muốn chết. - Nàng lại lắc đầu. - Chỉ muốn quên.Mạt Hối nghe như tim mình bị bóp nghẹn một nhịp.
- “Chỉ muốn quên” chính là không cần nhớ mấy chữ Lưu Quang Mạt Hối đúng không?Vòng tay hắn ôm nàng, càng siết mạnh hơn một chút. Thì ra hắn đã làm nàng thất vọng, đến mức muốn xoá tên Mạt Hối ra khỏi đầu. Nàng sầu khổ, hắn càng đau hơn gấp bội. Mạt Hối không thể chịu được ý nghĩ rằng, mình sẽ không còn ở trong trí nhớ của Hoài Niệm. Đây là sự mâu thuẫn giữ con tim và lý trí. Hắn vì đại nghĩa đã vứt bỏ đi hết tình riêng. Nhưng một chút ấm áp này chính là thứ duy nhất giúp hắn đứng vững giữa phong ba bão tố. Mất đi Hoài Niệm rồi, hắn còn có thể sống tiếp sao?
- Xin hãy chờ ta, cho ta chút thời gian đi. - Hắn thì thầm vào tai nàng. - Nhất định ta sẽ cho nàng câu trả lời, khiến nàng không thất vọng.
- Có ... có thể tin ... tin chàng sao? - Nàng lẩm bẩm.
- Đúng vậy, tin ở ta.
- Đã ... đã ... cho chàng nhiều ... nhiều cơ hội.
- Ta xin nàng, chỉ thêm một lần nữa thôi. - Giọng hắn nghe vô cùng mệt mỏi. - Toàn bộ Lưu Gia phái trên dưới sáu vạn người, còn có quân Thần Châu mười mấy vạn gần như đã tập trung đầy đủ. Nàng có biết chiến tranh nổ ra sẽ cướp đi bao nhiêu sinh mạng không? Nàng có biết việc này không chỉ vì ta, vì nàng, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ quốc gia không? Niệm nhi, ta buộc phải nhúng tay vào, vì ta là Lưu Quang Mạt Hối. Đoạn cuối cùng của Lưu gia, phải do chính tay ta kết thúc.Hoài Niệm ngồi thẳng dậy, đối mặt nhìn vào mắt Mạt Hối. Vẫn là màu đen thăm thẳm sâu đến không cách nào nhìn thấu được. Nàng vẫn tưởng khi giáp mặt sẽ không ngừng chất vấn hắn, buộc hắn phải thừa nhận tội lừa dối của mình. Nhưng Mạt Hối lại lần nữa làm nàng dao động, khiến nàng không thể tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Người ta nói khi yêu, sẽ chẳng còn tí sáng suốt nào. Một đời thông minh như Hoài Niệm rốt cuộc cũng chỉ dựa vào bản năng mà xét đoán.
- Chàng sẽ ... sẽ làm gì?
- Nhiều việc lắm. - Hắn thở dài. - Nhưng nếu thành công, có thể chấm dứt chiến tranh trước mùa thu. Vì vậy đừng loạn động nữa, hãy ở yên chờ ta. Làm sao ta có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc khi nàng không ngừng quấy phá chứ.
- Chàng lừa thiếp.
- Do tình huống bắt buộc thôi. Nếu không ứng biến tức thời, toàn bộ chúng ta đều mất mạng ở Đông sơn rồi. Nay ta đã có một kế hoạch khác, chỉ là thời cơ chưa chín muồi. Có thể trong vòng mười ngày tới sẽ xuất hiện yếu tố mới khiến thế cục bế tắc như hiện nay chuyển động. Nàng tốt nhất đừng làm gì hết, cũng đừng xuất hiện trên chiến trường. Sau chuyện này, ta không tin mình còn có thể dễ dàng hạ sơn được.
- Bao ... bao lâu gặp ... gặp lại? - Ánh mắt Hoài Niệm lấp lánh nhìn hắn.
- Ta không biết. Có thể là một tháng, hay cũng có khi đến lúc kết thúc chiến tranh.
- Quá lâu.
- Ta biết.Mạt Hối lại kéo Hoài Niệm ôm vào lòng. Hắn hít một hơi sâu để lưu giữ hết những thứ về nàng. Hắn nhớ nàng từng phút từng giây, ngay cả khi có nàng bên cạnh, hắn vẫn cảm thấy không đủ mà tiếp tục tương tư. Hắn nhớ thân hình nhỏ bé, yếu ớt tựa vào người mình. Hắn nhớ giọng nói ngập ngừng của nàng, không bao giờ tròn câu rõ chữ. Hắn nhớ bàn tay ấm luôn áp vào trái tim mình. Hắn nhớ hương u lan thoang thoảng trên người nàng, rất tĩch lặng, cũng giống như khí chất của nàng.
Hoài Niệm luôn để lại trong hắn cảm giác bình yên và an ổn. Hắn tưởng như hai người có thể ở bên cạnh nhau, ngàn năm, vạn năm cũng không cần phải nói lên lời nào. Hắn khát khao biết bao để không bao giờ buông nàng ra. Hắn thèm được vứt bỏ tất cả cùng nàng đi đến nơi không có gì trói buộc.
Nhưng rốt cuộc số mệnh lại không cho hắn làm như thế. Thời gian đã trôi qua quá nhiều, đã đến lúc Mạt Hối phải buông nàng ra.
- Trở về thôi. - Hắn thở dài.Nhưng Hoài Niệm lại đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn. Nàng ngẩn mặt lên, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn. Phút chia ly bao giờ cũng khổ đau day dứt. Nhất là những cuộc chia ly không hẹn ngày gặp lại thế này.
- Đừng huỷ hoại quyết tâm của ta. - Mạt Hối thì thào.Hoài Niệm tiến tới, áp đôi môi mềm mại mật ngọt của mình lên miệng hắn. Mạt Hối tiếp lấy nàng, cuốn chặt Hoài Niệm trong bao nhiêu da diết nhớ mong. Hơn cả nàng, hắn đã mong muốn hai người được gặp lại biết bao. Hắn cứ nhìn về phía tiền phương, nghiêm khắc ngăn bản thân không được lao ra đi tìm nàng. Gần như thế, nhưng cũng xa đến vậy. Chỉ duy nhất có một mình Hoài Niệm là làm hắn tiếc nuối thân phận Nghiêm sư gia ở Tiết Châu. Chỉ có nàng mới khiến hắn yếu hèn muốn chạy trốn tất cả.
- Niệm nhi, ta chỉ còn lại một chút lý trí. - Hắn quyết tâm dứt ra khỏi môi nàng. - Nàng cứ thế này làm sao ta lên đường được.Nàng không trực tiếp trả lời hắn, mà dùng hành động để thuyết phục. Hoài Niệm cởi chiếc áo khoác trên người ra quăng xuống đất. Nước suối thấm vào y phục của nàng, khiến lớp vải vóc dính chặt vào cơ thể mềm mại. Toàn bộ đường cong kinh diễm ẩn hiện dưới ánh trăng bàn bạc dịu dàng. Mạt Hối hít một hơi mạnh, ngỡ ngàng vì tình huống trước mắt. Nàng từ lúc nào đã trở nên đầy mê hoặc, rồ dại như thế này.
- Niệm nhi ...Hắn cất tiếng nhưng đã bị nàng lấy tay chặn lại. Hoài Niệm cũng chỉ có quyết tâm đến chừng này thôi. Ngày mong nhớ, đêm tương tư đã trở thành khát khao cháy bỏng. Nàng vẫn còn say, còn mơ hồ vì chính bản ngã của mình. Tình yêu của hắn là thật tâm hay giả dối? Hãy để lúc này Mạt Hối cho nàng một câu trả lời xứng đáng đi.
- Ta yêu nàng. - Hắn bật ra ba chữ đầy thâm tình.Mạt Hối vươn tay ra, kéo Hoài Niệm lại gần mình hơn. Hắn hôn lên khuôn mặt đã đỏ bừng sắc hồng thắm của nàng. Bàn tay nam nhân to lớn vuốt ve trên thân thể kiều mị của nàng. Mạt Hối yêu nàng, yêu đắm đuối đến mức muốn phát điên lên được.
Chỉ một vầng trăng sáng chứng minh cho tình yêu của họ. Giữa khoảng rừng sâu kia là thế giới của hai người điên bất chấp mọi sự trên thế gian. Hoài Niệm đã có được câu trả lời vừa ý mình.
^_^
Hắn hôn nàng rất nhiều nhưng cũng không khoả lấp đi hết nỗi khát khao thương nhớ. Dù Hoài Niệm có níu chặt tay hắn, Mạt Hối cũng phải dứt áo ra đi. Ánh bình minh đỏ ối đang nhô lên ở phía đông. Một đêm trường thăm thẳm nhưng chỉ trôi qua trong chớp mắt. Sau cơn say, cũng đến lúc người ta phải tỉnh. Toàn bộ công sức hắn bỏ ra, không thể chỉ vì một lần điên cuồng mà sụp đổ được.
Mạt Hối lấy áo choàng, cuốn Hoài Niệm lại. Hắn nâng đầu nàng lên, trao cho nàng nụ hôn từ biệt cuối cùng. Vô cùng day dứt, vô cùng đau đớn. Hắn buông nàng ra, chỉ gửi lại một nụ cười buồn.
- Tin tưởng ta, chờ đợi thêm một thời gian nữa.Nàng lặng lẽ gật đầu, chỉ có vậy hắn mới yên tâm ra đi.
Bóng ngựa đơn độc càng lúc càng đi xa tít tắp. Nàng chống người ngồi dậy cứ nhìn theo dáng người yêu dấu đã khuất xa. Hai dòng lệ nóng không biết từ khi nào đã tràn ra ướt mặt. Nàng nấc lên nghẹn ngào, nhưng đã không còn ai ở bên cạnh dỗ dành. Chẳng hiểu tại sao nàng lại không tin vào lời hẹn đó. Cảm giác mất mác đau thương cứ quấn chặt lấy trái tim nàng.
Liệu có phải đây là lần cuối hai người còn gặp gỡ. Linh tính chẳng lành cứ giày vò xé nát tâm trí của nàng. Hoài Niệm cứ khóc tức tưởi bên bờ suối reo róc rách. Mạt Hối nói đúng, bởi chung quy hắn coi trọng toàn bộ Lưu Gia phái hơn nàng. Bên đại nghĩa, bên tình riêng, hắn chỉ có thể chọn một. Thứ duy nhất duy nhất nàng có thể giúp hắn chính là phải tránh xa đi, đừng tiếp tục quấy rấy.
Hoài Niệm vơ tay thu lại bộ y phục vẫn còn âm ẩm ướt. Nàng vẫn ôm chặt chiếc áo khoác Mạt Hối để lại, cảm nhận hơi ấm từ đó phát ra như vòng tay của hắn vẫn bên cạnh nàng. Tình yêu chân chính là thứ duy nhất nàng có thể đòi hỏi từ Mạt Hối. Sở hữu được trái tim hắn đã làm Hoài Niệm thoả mãn lắm rồi.
^_^
Chiến tranh đã thật sự bùng nổ sau đêm hôm đó. Kỳ Hưng vì tìm nàng nên đã đốc thúc Hoàng tướng quân tung quân chủ lực ra. Hai bên chạm trán nhau, chiến đấu suốt cả đêm không mệt mỏi. Đến lúc Hoài Niệm trở về, tình hình chiến trận đã bước vào tàn cuộc rồi.
Tuy Đại đô tấn công bất ngờ nhưng viện binh của Lưu Gia cũng kịp thời kéo đến. Hai phe giằng co, tử thương vô số tại địch doanh. Đến khi trời sáng, ưu thế của Lưu Gia mất dần nên bọn họ buộc phải rút lui chiến thuật. Quân Đại đô tiến thêm mười dặm nhưng đồng thời bọn họ cũng nhận được lời cảnh cáo sâu sắc của mình.
Con tin Chân Duyên bị treo lên giá hình, dùng roi cá đuối quất vào lưng đến tươm máu. Tiếng hét của nàng vang vọng khắp vùng Cấm sơn, khiến thám tử triều đình kinh hãi run người. Hoàng tướng quân ra lệnh thu quân, không được tiếp tục tiến công về phía chân núi nữa. Lần xuất quân bất ngờ này coi như đã thăm dò thành công thực lực của đối phương.
Nói về lối chiến đấu bài bản đầy sức mạnh của triều đình thì bọn phản tặc không sao sánh kịp. Nếu không dựa vào núi cao hiểm thế và con tin, Hoàng tướng quân tin rằng chỉ trong nửa tháng mình có thể làm cỏ toàn bộ Thất sơn.
Trong quân doanh mọi người đang chộn rộn chạy ra chạy vào. Cuộc chạm trán đầu tiên đã tạo ra không ít thương binh liệt sĩ. Hoài Niệm lặng lẽ trở về khu vực của Thành gia. Ở bên trong đã tập hợp đầy đủ nhưng người mà nàng muốn gặp.
Đứng giữa chiến trường, một mình địch trăm người, Hoài Việt cũng bị thương không ít. Bích Tuyền đang thay nàng băng bó, chăm sóc cho đại ca. Vừa thấy Hoài Niệm về, hắn đã muốn xông đến la mắng. Nhưng ngay lập tức Bích Tuyền siết mạnh tay, khiến hắn đau đến mức chẳng nói nên lời.
Kỳ Hưng thì chín chắn hơn, không vọng động mà chỉ đưa đôi mắt dò xét nhìn Hoài Niệm. Dưới phán đoán của mình, y biết Hoài Niệm thật sự đã hiểu rõ lỗi của bản thân. Chỉ một lần xung động mà đã khiến hai bên giao chiến. Nhưng dù không phải vì nàng, thì cuộc chiến này là điều tất yếu không tránh được.
Nếu không phải có có một Hoài Niệm say rượu thì cũng có một Hoài Việt đang nổi điên. Nếu không có Hoài Việt thì cũng sẽ có những người khác không chịu nổi chạy đi tấn công Lưu Gia. Mười ngày bao vây, toàn bộ binh sĩ đã bắt đầu lộ ra bồn chồn nôn nóng. Kẻ thù gần trong tầm mắt mà không được đánh là điều ức chế nhất đối với lực lượng được tạo ra chỉ để giết người này. Với tính tình bao che cho người nhà, Kỳ Hưng quyết định bỏ mặc cho Hoài Niệm tự vấn lỗi của mình.
Phía bên Lưu Gia thì không được nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Mạt Hối đã đoán được sấm sét của Cảnh Hào sẽ mau chóng bổ xuống đầu mình. Sa Cát và Hoả Diễm vẫn chờ hắn ở sảnh phòng phía trước mật đạo. Mạt Hối phất tay, bảo họ mau đưa hắn trở về đối mặt với phụ thân.
- Rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu rượu? - Giọng hắn nghe có vẻ tức tối.Hoài Niệm trở người, giơ một ngón tay lên trả lời.
- Một bình mà có thể say đến mất ý thức sao?Nàng lắc đầu, giọng rù rì nói.
- Một vò.
- Một vò? - Hắn cao giọng trách móc. - Uống cả một vò rượu? Nàng muốn chết sao?
- Không muốn chết. - Nàng lại lắc đầu. - Chỉ muốn quên.Mạt Hối nghe như tim mình bị bóp nghẹn một nhịp.
- “Chỉ muốn quên” chính là không cần nhớ mấy chữ Lưu Quang Mạt Hối đúng không?Vòng tay hắn ôm nàng, càng siết mạnh hơn một chút. Thì ra hắn đã làm nàng thất vọng, đến mức muốn xoá tên Mạt Hối ra khỏi đầu. Nàng sầu khổ, hắn càng đau hơn gấp bội. Mạt Hối không thể chịu được ý nghĩ rằng, mình sẽ không còn ở trong trí nhớ của Hoài Niệm. Đây là sự mâu thuẫn giữ con tim và lý trí. Hắn vì đại nghĩa đã vứt bỏ đi hết tình riêng. Nhưng một chút ấm áp này chính là thứ duy nhất giúp hắn đứng vững giữa phong ba bão tố. Mất đi Hoài Niệm rồi, hắn còn có thể sống tiếp sao?
- Xin hãy chờ ta, cho ta chút thời gian đi. - Hắn thì thầm vào tai nàng. - Nhất định ta sẽ cho nàng câu trả lời, khiến nàng không thất vọng.
- Có ... có thể tin ... tin chàng sao? - Nàng lẩm bẩm.
- Đúng vậy, tin ở ta.
- Đã ... đã ... cho chàng nhiều ... nhiều cơ hội.
- Ta xin nàng, chỉ thêm một lần nữa thôi. - Giọng hắn nghe vô cùng mệt mỏi. - Toàn bộ Lưu Gia phái trên dưới sáu vạn người, còn có quân Thần Châu mười mấy vạn gần như đã tập trung đầy đủ. Nàng có biết chiến tranh nổ ra sẽ cướp đi bao nhiêu sinh mạng không? Nàng có biết việc này không chỉ vì ta, vì nàng, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ quốc gia không? Niệm nhi, ta buộc phải nhúng tay vào, vì ta là Lưu Quang Mạt Hối. Đoạn cuối cùng của Lưu gia, phải do chính tay ta kết thúc.Hoài Niệm ngồi thẳng dậy, đối mặt nhìn vào mắt Mạt Hối. Vẫn là màu đen thăm thẳm sâu đến không cách nào nhìn thấu được. Nàng vẫn tưởng khi giáp mặt sẽ không ngừng chất vấn hắn, buộc hắn phải thừa nhận tội lừa dối của mình. Nhưng Mạt Hối lại lần nữa làm nàng dao động, khiến nàng không thể tin tưởng vào phán đoán của bản thân. Người ta nói khi yêu, sẽ chẳng còn tí sáng suốt nào. Một đời thông minh như Hoài Niệm rốt cuộc cũng chỉ dựa vào bản năng mà xét đoán.
- Chàng sẽ ... sẽ làm gì?
- Nhiều việc lắm. - Hắn thở dài. - Nhưng nếu thành công, có thể chấm dứt chiến tranh trước mùa thu. Vì vậy đừng loạn động nữa, hãy ở yên chờ ta. Làm sao ta có thể bình tĩnh giải quyết mọi việc khi nàng không ngừng quấy phá chứ.
- Chàng lừa thiếp.
- Do tình huống bắt buộc thôi. Nếu không ứng biến tức thời, toàn bộ chúng ta đều mất mạng ở Đông sơn rồi. Nay ta đã có một kế hoạch khác, chỉ là thời cơ chưa chín muồi. Có thể trong vòng mười ngày tới sẽ xuất hiện yếu tố mới khiến thế cục bế tắc như hiện nay chuyển động. Nàng tốt nhất đừng làm gì hết, cũng đừng xuất hiện trên chiến trường. Sau chuyện này, ta không tin mình còn có thể dễ dàng hạ sơn được.
- Bao ... bao lâu gặp ... gặp lại? - Ánh mắt Hoài Niệm lấp lánh nhìn hắn.
- Ta không biết. Có thể là một tháng, hay cũng có khi đến lúc kết thúc chiến tranh.
- Quá lâu.
- Ta biết.Mạt Hối lại kéo Hoài Niệm ôm vào lòng. Hắn hít một hơi sâu để lưu giữ hết những thứ về nàng. Hắn nhớ nàng từng phút từng giây, ngay cả khi có nàng bên cạnh, hắn vẫn cảm thấy không đủ mà tiếp tục tương tư. Hắn nhớ thân hình nhỏ bé, yếu ớt tựa vào người mình. Hắn nhớ giọng nói ngập ngừng của nàng, không bao giờ tròn câu rõ chữ. Hắn nhớ bàn tay ấm luôn áp vào trái tim mình. Hắn nhớ hương u lan thoang thoảng trên người nàng, rất tĩch lặng, cũng giống như khí chất của nàng.
Hoài Niệm luôn để lại trong hắn cảm giác bình yên và an ổn. Hắn tưởng như hai người có thể ở bên cạnh nhau, ngàn năm, vạn năm cũng không cần phải nói lên lời nào. Hắn khát khao biết bao để không bao giờ buông nàng ra. Hắn thèm được vứt bỏ tất cả cùng nàng đi đến nơi không có gì trói buộc.
Nhưng rốt cuộc số mệnh lại không cho hắn làm như thế. Thời gian đã trôi qua quá nhiều, đã đến lúc Mạt Hối phải buông nàng ra.
- Trở về thôi. - Hắn thở dài.Nhưng Hoài Niệm lại đột nhiên ôm chặt lấy cổ hắn. Nàng ngẩn mặt lên, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn. Phút chia ly bao giờ cũng khổ đau day dứt. Nhất là những cuộc chia ly không hẹn ngày gặp lại thế này.
- Đừng huỷ hoại quyết tâm của ta. - Mạt Hối thì thào.Hoài Niệm tiến tới, áp đôi môi mềm mại mật ngọt của mình lên miệng hắn. Mạt Hối tiếp lấy nàng, cuốn chặt Hoài Niệm trong bao nhiêu da diết nhớ mong. Hơn cả nàng, hắn đã mong muốn hai người được gặp lại biết bao. Hắn cứ nhìn về phía tiền phương, nghiêm khắc ngăn bản thân không được lao ra đi tìm nàng. Gần như thế, nhưng cũng xa đến vậy. Chỉ duy nhất có một mình Hoài Niệm là làm hắn tiếc nuối thân phận Nghiêm sư gia ở Tiết Châu. Chỉ có nàng mới khiến hắn yếu hèn muốn chạy trốn tất cả.
- Niệm nhi, ta chỉ còn lại một chút lý trí. - Hắn quyết tâm dứt ra khỏi môi nàng. - Nàng cứ thế này làm sao ta lên đường được.Nàng không trực tiếp trả lời hắn, mà dùng hành động để thuyết phục. Hoài Niệm cởi chiếc áo khoác trên người ra quăng xuống đất. Nước suối thấm vào y phục của nàng, khiến lớp vải vóc dính chặt vào cơ thể mềm mại. Toàn bộ đường cong kinh diễm ẩn hiện dưới ánh trăng bàn bạc dịu dàng. Mạt Hối hít một hơi mạnh, ngỡ ngàng vì tình huống trước mắt. Nàng từ lúc nào đã trở nên đầy mê hoặc, rồ dại như thế này.
- Niệm nhi ...Hắn cất tiếng nhưng đã bị nàng lấy tay chặn lại. Hoài Niệm cũng chỉ có quyết tâm đến chừng này thôi. Ngày mong nhớ, đêm tương tư đã trở thành khát khao cháy bỏng. Nàng vẫn còn say, còn mơ hồ vì chính bản ngã của mình. Tình yêu của hắn là thật tâm hay giả dối? Hãy để lúc này Mạt Hối cho nàng một câu trả lời xứng đáng đi.
- Ta yêu nàng. - Hắn bật ra ba chữ đầy thâm tình.Mạt Hối vươn tay ra, kéo Hoài Niệm lại gần mình hơn. Hắn hôn lên khuôn mặt đã đỏ bừng sắc hồng thắm của nàng. Bàn tay nam nhân to lớn vuốt ve trên thân thể kiều mị của nàng. Mạt Hối yêu nàng, yêu đắm đuối đến mức muốn phát điên lên được.
Chỉ một vầng trăng sáng chứng minh cho tình yêu của họ. Giữa khoảng rừng sâu kia là thế giới của hai người điên bất chấp mọi sự trên thế gian. Hoài Niệm đã có được câu trả lời vừa ý mình.
^_^
Hắn hôn nàng rất nhiều nhưng cũng không khoả lấp đi hết nỗi khát khao thương nhớ. Dù Hoài Niệm có níu chặt tay hắn, Mạt Hối cũng phải dứt áo ra đi. Ánh bình minh đỏ ối đang nhô lên ở phía đông. Một đêm trường thăm thẳm nhưng chỉ trôi qua trong chớp mắt. Sau cơn say, cũng đến lúc người ta phải tỉnh. Toàn bộ công sức hắn bỏ ra, không thể chỉ vì một lần điên cuồng mà sụp đổ được.
Mạt Hối lấy áo choàng, cuốn Hoài Niệm lại. Hắn nâng đầu nàng lên, trao cho nàng nụ hôn từ biệt cuối cùng. Vô cùng day dứt, vô cùng đau đớn. Hắn buông nàng ra, chỉ gửi lại một nụ cười buồn.
- Tin tưởng ta, chờ đợi thêm một thời gian nữa.Nàng lặng lẽ gật đầu, chỉ có vậy hắn mới yên tâm ra đi.
Bóng ngựa đơn độc càng lúc càng đi xa tít tắp. Nàng chống người ngồi dậy cứ nhìn theo dáng người yêu dấu đã khuất xa. Hai dòng lệ nóng không biết từ khi nào đã tràn ra ướt mặt. Nàng nấc lên nghẹn ngào, nhưng đã không còn ai ở bên cạnh dỗ dành. Chẳng hiểu tại sao nàng lại không tin vào lời hẹn đó. Cảm giác mất mác đau thương cứ quấn chặt lấy trái tim nàng.
Liệu có phải đây là lần cuối hai người còn gặp gỡ. Linh tính chẳng lành cứ giày vò xé nát tâm trí của nàng. Hoài Niệm cứ khóc tức tưởi bên bờ suối reo róc rách. Mạt Hối nói đúng, bởi chung quy hắn coi trọng toàn bộ Lưu Gia phái hơn nàng. Bên đại nghĩa, bên tình riêng, hắn chỉ có thể chọn một. Thứ duy nhất duy nhất nàng có thể giúp hắn chính là phải tránh xa đi, đừng tiếp tục quấy rấy.
Hoài Niệm vơ tay thu lại bộ y phục vẫn còn âm ẩm ướt. Nàng vẫn ôm chặt chiếc áo khoác Mạt Hối để lại, cảm nhận hơi ấm từ đó phát ra như vòng tay của hắn vẫn bên cạnh nàng. Tình yêu chân chính là thứ duy nhất nàng có thể đòi hỏi từ Mạt Hối. Sở hữu được trái tim hắn đã làm Hoài Niệm thoả mãn lắm rồi.
^_^
Chiến tranh đã thật sự bùng nổ sau đêm hôm đó. Kỳ Hưng vì tìm nàng nên đã đốc thúc Hoàng tướng quân tung quân chủ lực ra. Hai bên chạm trán nhau, chiến đấu suốt cả đêm không mệt mỏi. Đến lúc Hoài Niệm trở về, tình hình chiến trận đã bước vào tàn cuộc rồi.
Tuy Đại đô tấn công bất ngờ nhưng viện binh của Lưu Gia cũng kịp thời kéo đến. Hai phe giằng co, tử thương vô số tại địch doanh. Đến khi trời sáng, ưu thế của Lưu Gia mất dần nên bọn họ buộc phải rút lui chiến thuật. Quân Đại đô tiến thêm mười dặm nhưng đồng thời bọn họ cũng nhận được lời cảnh cáo sâu sắc của mình.
Con tin Chân Duyên bị treo lên giá hình, dùng roi cá đuối quất vào lưng đến tươm máu. Tiếng hét của nàng vang vọng khắp vùng Cấm sơn, khiến thám tử triều đình kinh hãi run người. Hoàng tướng quân ra lệnh thu quân, không được tiếp tục tiến công về phía chân núi nữa. Lần xuất quân bất ngờ này coi như đã thăm dò thành công thực lực của đối phương.
Nói về lối chiến đấu bài bản đầy sức mạnh của triều đình thì bọn phản tặc không sao sánh kịp. Nếu không dựa vào núi cao hiểm thế và con tin, Hoàng tướng quân tin rằng chỉ trong nửa tháng mình có thể làm cỏ toàn bộ Thất sơn.
Trong quân doanh mọi người đang chộn rộn chạy ra chạy vào. Cuộc chạm trán đầu tiên đã tạo ra không ít thương binh liệt sĩ. Hoài Niệm lặng lẽ trở về khu vực của Thành gia. Ở bên trong đã tập hợp đầy đủ nhưng người mà nàng muốn gặp.
Đứng giữa chiến trường, một mình địch trăm người, Hoài Việt cũng bị thương không ít. Bích Tuyền đang thay nàng băng bó, chăm sóc cho đại ca. Vừa thấy Hoài Niệm về, hắn đã muốn xông đến la mắng. Nhưng ngay lập tức Bích Tuyền siết mạnh tay, khiến hắn đau đến mức chẳng nói nên lời.
Kỳ Hưng thì chín chắn hơn, không vọng động mà chỉ đưa đôi mắt dò xét nhìn Hoài Niệm. Dưới phán đoán của mình, y biết Hoài Niệm thật sự đã hiểu rõ lỗi của bản thân. Chỉ một lần xung động mà đã khiến hai bên giao chiến. Nhưng dù không phải vì nàng, thì cuộc chiến này là điều tất yếu không tránh được.
Nếu không phải có có một Hoài Niệm say rượu thì cũng có một Hoài Việt đang nổi điên. Nếu không có Hoài Việt thì cũng sẽ có những người khác không chịu nổi chạy đi tấn công Lưu Gia. Mười ngày bao vây, toàn bộ binh sĩ đã bắt đầu lộ ra bồn chồn nôn nóng. Kẻ thù gần trong tầm mắt mà không được đánh là điều ức chế nhất đối với lực lượng được tạo ra chỉ để giết người này. Với tính tình bao che cho người nhà, Kỳ Hưng quyết định bỏ mặc cho Hoài Niệm tự vấn lỗi của mình.
Phía bên Lưu Gia thì không được nhẹ nhàng thoải mái như vậy. Mạt Hối đã đoán được sấm sét của Cảnh Hào sẽ mau chóng bổ xuống đầu mình. Sa Cát và Hoả Diễm vẫn chờ hắn ở sảnh phòng phía trước mật đạo. Mạt Hối phất tay, bảo họ mau đưa hắn trở về đối mặt với phụ thân.