Giữa đêm tối thanh vắng, xung quanh Cấm sơn chỉ có gió thổi cây động. Dấu vết những trận đụng độ lẻ tẻ lưu lại nơi đây là vài bãi đất tang hoang. Có xe đổ, có xác người, cũng có cung kiếm gãy nát. Thất sơn đã trở thành vùng đất thiên đường cho lũ chó hoang, thú dữ đến kiếm mồi. Toàn bộ đám kền kền, quạ, diều hâu ... ở vùng này có lẽ đều trở nên béo phì một lượt. Chồn sói từ phương xa cũng rần rần kéo đến Thất sơn sinh sống.
Bọn họ ẩn mình trong bụi lùm, cẩn thận tiếp cận chân núi Cấm. Toàn bộ những mật đạo mà Hoài Việt phát hiện ra đều đã bị san lấp, bịt lại cả rồi. Họ đang chạy qua vùng đất mà bên dưới là hàng tấn pháo đang chực chờ phát nổ. Chỉ cần đại quân triều đình kéo tới, một mồi lửa cũng có thể đem bọn họ chôn xuống sáu thướt đất.
Những đặc vụ được huấn luyện đều có trình độ võ công cao cường nhất. Họ đã quá quen thuộc với bộ đồng phục dạ hành và những đêm rong rủi khắp chốn thế này. Chỉ một tiếng động nhỏ, bọn họ cũng cảnh giác ẩn thân. Đám lính tuần tra của Lưu Gia chỉ có sáu người, vậy là tiện cho nội xưởng quá.
Sáu chiếc bóng âm thần lẫn trốn, trong lúc bất ngờ nhất, nhảy ra bám vào mục tiêu đã định trước. Một tay bịt miệng chế trụ kẻ thù, một tay nhẹ đưa lưỡi gươm qua cổ chúng. Không một tín hiệu nào, cả sáu người cùng buông những cái xác mềm oặt ra. Hung lãnh vô tình, không bao giờ nhân từ với kẻ địch.
Đến phần vách đá phía tây Cấm sơn, họ dùng dây móc mang theo đu lên trên. Vùng này hiểm trở hơn vách phiá đông, mà lại được bóng trăng che khuất. Mười sáu người hoạt động nhịp nhàng không gây ra một tiếng động nào.
Đột nhập vào nơi bí mật chính là sở trường của những kẻ không có tên.
Theo kế hoạch, bọn họ phải đi vào trong pháo đài của Lưu Gia, rồi mới tiến xuống sảnh trung tâm của những con đường ngầm. Trước khi kết thúc đêm, bọn họ phải bảo đảm đống thuốc nổ kia đã bị vô hiệu hoá. Bốn đường hầm chính và hàng trăm nhánh phụ, chỉ với mười sáu người phải trấn giữ trước mấy ngàn quân.
“Có đi không có về.” Lục Nhị cao hứng mỉm cười.
Trải qua cả quãng đường dài lẫn vách đá cheo leo, dường như thể lực của họ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Bốn người nhảy lên trước, nhanh tay thủ tiêu mấy tên lính tuần. Sau đó những kẻ đi sau mang đám xác chết vất đi vô cùng gọn ghẽ. Họ thuận lợi chiếm lấy các góc quan sát. Một đội ngũ làm việc nhịp nhàng, ăn ý, không cần dùng đến lời nói dài dòng.
Lão Ngũ là chỉ huy, ra lệnh bọn họ tập họp hội bàn. Bản đồ mà Thính Phong các cung cấp hoàn toàn trùng khớp với những gì họ đã thấy. Lão Ngũ gật gù. “Đám ưng khuyển kia cũng là danh bất hư truyền.”
Thính Phong các và Nội xưởng không ít lần chạm trán bất hoà. Tuy đạo bất đồng, nhưng phàm là anh hùng sẽ trọng anh hùng, họ vẫn thầm công nhận đối phương có thực lực. Trong thời gian qua, nội xưởng bị Hoàng tướng quân kềm chế, chỉ có người của Thính Phong tự tung tự tác. Nay họ Thành đã bị đuổi đi hết, chính là thời điểm mà nội xưởng ra oai. Lão Ngũ dò tay theo con đường tiến đến tầng hầm. Tuy hung hiểm nhất, nhưng cũng là con đường ngắn nhất.
“Chúng ta không có nhiều thời gian.” Lão Ngũ chỉ tay lên ánh trăng chuẩn bị treo cao trên đầu.
Trước khi trời sáng chỉ có ba canh giờ để toàn thành tất cả công việc. Vừa phải đột nhập, vô hiệu hoá, đồng thời giữ cho được trận địa. Nói tóm lại, bọn họ phải tử thủ dưới mật đạo, không cho kẻ nào của Lưu Gia mồi lửa nổ sập hệ thống đường hầm.
Lục Nhị chớp mắt, ra hiệu mình đã rõ ràng nhiệm vụ. Lão Ngũ phất tay, bọn họ đồng loạt phóng đi tiến công về phía mục tiêu.
Đó là một đêm dài, thật sự rất dài.
^_^
Cảnh Hào ngồi trầm tư trên ngai cao chí thượng. Tuy đây chỉ là một chiếc ghế bình thường trong phòng quân cơ, nhưng chỗ này đã đủ để ông ta khẳng định địa vị của mình. Vừa sinh ra đời đã mang danh thái tử Việt Quốc, hai mươi năm được nuôi dạy chỉ để trở thành một vị vua đứng trên muôn dân. Nhưng giờ đây, ngai vàng ở Quốc Chính điện sao lại xa xôi cách trở đến thế. Gần sáu mươi năm trong cuộc đời, chớp mắt mà đã trôi qua rồi.
Có tiếng người mở cửa, Cảnh Hào ngẩng đầu nhìn chăm chăm, sau đó lại thở dài, tựa nhẹ vào lưng ghế.
- Phụ hoàng, Thanh Ngọc danh trà vừa mới pha đây. - Mạt Hối bưng khay đi đến gần ông.
- Con còn dám trở lại? - Cảnh Hào mệt mỏi lên tiếng.
- Nhi thần còn chưa có đi. - Hắn mỉm cười dâng trà lên.Cảnh Hào cầm lấy, đưa ly trà thơm phức lên mũi ngửi. Đã mười năm rồi, hương thơm này vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ có thương hải tang điền, con người thì biến hoá khôn lường.
- Con không sợ bị giết sao? - Cảnh Hào khàn giọng hỏi.
- Nếu phụ hoàng muốn, có thể giết nhi thần lúc này. - Mạt Hối cười nhẹ.
- Không, ta không giết con. Lúc này ta đang rất tỉnh táo, ta không giết nhi tử của mình.
- Phụ hoàng vẫn chưa ngừng tập môn tà công đó sao? Chính tay người đã đoạt biết bao nhiêu mạng rồi.
- Ta không biết. - Cảnh Hào sầu thảm lắc đầu.
- Khi con còn ở bên cạnh người, mỗi tháng là một mạng. Khi nhi thần rời đi, số lượng nhiều hơn gấp đôi. Bọn thuộc hạ của phụ hoàng luôn thay người xử lý xác chết. Chúng đem thi thể đám cung nữ chôn hết ở rừng đào gần Tiết Châu. Con làm sư gia ở đó hai năm, đã ghi chép không biết bao nhiêu vụ án dấu xác. Tất cả đều bị đập chết một cách hung bạo, không hề có dấu đao vết kiếm nào.Mạt Hối không nhanh không chậm nói ra tất cả sự thật. Thảm án liên hoàn ở Tiết Châu, từ lâu hắn đã biết rõ người nào làm rồi. Phái người điều tra, truy tìm manh mối, tất cả đều là động tác che mắt thiên hạ. Hắn luôn giấu đi vật chứng quan trọng nhất có thể truy ra tung tích kẻ thủ ác. Bởi vì những kẻ muốn bắt Cảnh Hào, chỉ có thể đi vào con đường chết. Với trình độ võ công của ông ta hiện nay, trên dưới Lưu Gia đã không kẻ nào có thể đối đầu.
- Con cũng đã từng luyện Thôi Tâm chưởng mà, con phải biết môn võ công này luôn có khuyết điểm. Chúng làm cho ta có thực lực kinh người, cũng đôi khi cướp đoạt đi lương tri.
- Nhi thần biết. - Mạt Hối gật đầu. - Chính vì vậy con mới nguyện huỷ đi võ công.
- Ngốc nghếch, đứa con ngốc ngếch của ta.Cảnh Hào run rẩy xúc động. Tình cảnh năm xưa ở Đông sơn lại một lần nữa tái hiện trước mắt ông. Nhi tử mà Cảnh Hào yêu thương nhất, kỳ vọng nhất lại phủi tay vứt bỏ tất cả. Hắn dụng chưởng lên người mình, nhưng không khác gì đánh vào người lão cha này. Lúc đó ông có biết bao nhiêu thất vọng cùng đau đớn.
- Con không ngốc, chỉ chán ghét bản thân không thể làm chủ chính mình. Con không muốn mất hết ý thức đi giết người, hai tay dính đầy máu mà chạy thẳng xuống địa ngục.
- Con trách ta sao?
- Chính phụ hoàng cũng tự hiểu bản thân. Nếu không tại sao người tự nhốt mình ở Đông sơn, tại sao vội vàng trút hết công việc lên người thừa kế? - Mạt Hối nhìn thẳng vào mắt Cảnh Hào phán xét. - Vì người biết bản thân không có khả năng chấp chính. Người biết sự sáng suốt đang từng ngày, từng giờ rời bỏ mình.
- Con cũng bỏ đi. - Cảnh Hào thì thào.
- Đúng, nhi thần muốn bỏ trốn. Nhưng bây giờ con đã hiểu, mình phải quay trở lại.
- Trả thù ta ư?
- Không! - Mạt Hối nhẹ giọng. - Để kết thúc tất cả.Cảnh Hào một lần nữa nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn sở hữu dung nhan giống hệt tổ phụ năm xưa. Đôi mắt đen thăm thẳm sâu không thấy đáy, chiếc mũi cao thẳng chính trực đầy kiều ngạo. Chỉ có nét môi mềm mại là giống Tử Lan vô cùng. Mạt Hối thừa hưởng vẻ đẹp đó từ mẫu thân mình. Mỗi lần Cảnh Hào nhìn hắn đều nghĩ đến người xưa, yêu thương khôn cùng.
- Ta nhớ con sinh ra trong đêm ba mươi tháng chạp. - Ánh mắt Cảnh Hào bỗng nhiên mềm mại trìu mến.
- Vì thế người mới đặt tên con là Mạt Hối, sự kết thúc của đêm cuối cùng. - Hắn bạc môi cười nhẹ. - Cái tên này đã trở thành định mệnh của con, người có trách nhiệm kết thúc những đêm dài tăm tối của họ Lưu.
- Không được đâu, Mạt Hối. Dòng dõi Lưu thị có thiên mệnh cai trị thiên hạ. Triều đại của chúng ta vĩnh viễn trường tồn, không thể nào kết thúc được. - Cảnh Hào nắm lấy tay hắn khuyên nhủ.
- Nếu con không làm, cơn ác mộng của phụ hoàng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
- Ác mộng? Ta ... đang mơ sao?
- Đại cuộc đã định, cũng đến lúc tỉnh giấc rồi. - Mạt Hối thở dài.Cảnh Hào cứ lẩm bẩm, không thể nào tin rằng mình đang mơ được. Ông đang ngồi đây, cảnh này là thật chứ không phải mơ. Lẽ nào, từ ngày Bạch Lăng quân tràn vào hoàng cung, Cảnh Hào đã bắt đầu lạc vào cơn ác mộng. Lẽ nào bốn mươi năm lưu lạc của cuộc đời ông chỉ là ảo cảnh hoang đường.
- Đáng lẽ con không nên bỏ đi, đáng lẽ con có thể kết thúc mà không làm liên luỵ đến nhị đệ. Nếu không phải con biến mất, người sẽ không tìm đến Trường Thanh, không biến đệ ấy thành kẻ như bây giờ. Phụ hoàng, Trường Thanh đã mắc bệnh trầm kha, người còn muốn chất thêm gánh nặng lên vai đệ ấy. Phụ hoàng không quan tâm Trường Thanh đã đau khổ thế nào sao?
- Ta sao phải quan tâm? - Cảnh Hào ráo hoảnh trả lời. - Ta đang trừng phạt nó mà.Mạt Hối kinh ngạc vì tiết lộ bất ngờ này. Hắn giật tay áo ra, lùi lại như thể mình đang đứng gần một con quái vật.
- Trường Thanh cũng là nhi tử của người.
- Ta chỉ có một nhi tử duy nhất, đó chính là con. - Cảnh Hào đều giọng nói.
- Trường Thanh là con của Tiếu phu nhân ... - Mạt Hối lắp bắp.
- Ả phản bội ta, tư tình với Mạc Thiên Chiêu. Ngay khi nhìn thấy đứa bé đó, ta đã biết nó không phải con của mình. Ả dâm loàn trắc nết ấy chết là đáng lắm. Khi ta mang đầu Mạc Thiên Chiêu đến trước mặt, ả đã xấu hổ đến mức tự sát. Chỉ không ngờ phu nhân của Mạc Thiên Chiêu lại dám ẳm đứa nhỏ chạy trốn. Nếu không, ta cũng đã giết tên nghiệt chủng đó rồi.Hắn tái cả mặt khi nghe tiết lộ về thân thế của Mạc Thuỷ Linh. Thì ra Cảnh Hào tìm đến Tiết Châu là để trả thù chứ không phải nhận nhi tử. Mạc thị vì chuyện xấu hổ của đời trước, không dám tiết lộ thân phận thật sự của Thuỷ Linh; thà để y nhận nhầm cha, cũng không mong Thuỷ Linh bị kích động mà chết.
Đứa trẻ đó vốn bị bệnh tim bẩm sinh, nếu giận dữ hay bi thống quá mức, đều có thể nguy hại đến tính mạng. Đại phu đã đoán trước, Thuỷ Linh không thể sống quá hai mươi tuổi. Cảnh Hào liền đặt cho y tên Trường Thanh, cũng chỉ để mỉa mai chế giễu mà thôi.
Bước đầu tiên là nhờ vả vài việc lặt vặt. Sau đó từng chút, từng chút một kéo Thuỷ Linh nhúng chàm mà không thể rút chân ra. Cuối cùng đổ hết mọi gánh nặng của Lưu Gia phái lên đầu một kẻ không chút kinh nghiệm. Dùng mật ngọt mềm mại, đè ép y đến mức không thể ngẩng đầu.
Trong thời gian này, Mạt Hối biết mình có một đệ đệ, nên mới đến Tiết Châu tiếp cận y. Hắn muốn bảo vệ Thuỷ Linh, kéo y ra khỏi bùn nhơ trước khi quá muộn. Mạt Hối muốn từ từ khuyên nhủ Thuỷ Linh đừng nên dính vào Lưu Gia phái. Nhưng không ngờ y đã bị Cảnh Hào mê hoặc, bị quyền lực làm cho mụ mẫm đầu óc.
Được trở thành đương gia đã khiến Thuỷ Linh đánh mất chính bản thân mình. Vì che dấu thân phận, y không từ thủ đoạn bắt cóc đi Nhã Muội. Để củng cố quyền uy, Trường Thanh chẳng e dè tàn sát những thành phần ủng hộ Mạt Hối. Rồi sau đó còn vô vàn những việc trái lương tâm mà Thuỷ Linh đã làm dưới sự xúi giục của Cảnh Hào. Ông ta ban cho y quyền lực, nhưng cũng mạnh tay đẩy Thuỷ Linh vào địa ngục tội lỗi. Từ ngày trở thành Trường Thanh, y chưa ngày nào được sống yên ổn với lương tri. Áp lực, hối hận, sân si ... đã biến Thuỷ Linh thành một con quỷ đúng như Cảnh Hào mong muốn. Y tham quyền, tư lợi, không ngại thủ đoạn, giết chết người thân ... để giành lại quyền lực vào tay.
- Con có thể làm gì mình muốn. - Cảnh Hào cười rộ. - Nhưng những kẻ thù của Lưu gia đều phải chết cùng ta.
Giữa đêm tối thanh vắng, xung quanh Cấm sơn chỉ có gió thổi cây động. Dấu vết những trận đụng độ lẻ tẻ lưu lại nơi đây là vài bãi đất tang hoang. Có xe đổ, có xác người, cũng có cung kiếm gãy nát. Thất sơn đã trở thành vùng đất thiên đường cho lũ chó hoang, thú dữ đến kiếm mồi. Toàn bộ đám kền kền, quạ, diều hâu ... ở vùng này có lẽ đều trở nên béo phì một lượt. Chồn sói từ phương xa cũng rần rần kéo đến Thất sơn sinh sống.
Bọn họ ẩn mình trong bụi lùm, cẩn thận tiếp cận chân núi Cấm. Toàn bộ những mật đạo mà Hoài Việt phát hiện ra đều đã bị san lấp, bịt lại cả rồi. Họ đang chạy qua vùng đất mà bên dưới là hàng tấn pháo đang chực chờ phát nổ. Chỉ cần đại quân triều đình kéo tới, một mồi lửa cũng có thể đem bọn họ chôn xuống sáu thướt đất.
Những đặc vụ được huấn luyện đều có trình độ võ công cao cường nhất. Họ đã quá quen thuộc với bộ đồng phục dạ hành và những đêm rong rủi khắp chốn thế này. Chỉ một tiếng động nhỏ, bọn họ cũng cảnh giác ẩn thân. Đám lính tuần tra của Lưu Gia chỉ có sáu người, vậy là tiện cho nội xưởng quá.
Sáu chiếc bóng âm thần lẫn trốn, trong lúc bất ngờ nhất, nhảy ra bám vào mục tiêu đã định trước. Một tay bịt miệng chế trụ kẻ thù, một tay nhẹ đưa lưỡi gươm qua cổ chúng. Không một tín hiệu nào, cả sáu người cùng buông những cái xác mềm oặt ra. Hung lãnh vô tình, không bao giờ nhân từ với kẻ địch.
Đến phần vách đá phía tây Cấm sơn, họ dùng dây móc mang theo đu lên trên. Vùng này hiểm trở hơn vách phiá đông, mà lại được bóng trăng che khuất. Mười sáu người hoạt động nhịp nhàng không gây ra một tiếng động nào.
Đột nhập vào nơi bí mật chính là sở trường của những kẻ không có tên.
Theo kế hoạch, bọn họ phải đi vào trong pháo đài của Lưu Gia, rồi mới tiến xuống sảnh trung tâm của những con đường ngầm. Trước khi kết thúc đêm, bọn họ phải bảo đảm đống thuốc nổ kia đã bị vô hiệu hoá. Bốn đường hầm chính và hàng trăm nhánh phụ, chỉ với mười sáu người phải trấn giữ trước mấy ngàn quân.
“Có đi không có về.” Lục Nhị cao hứng mỉm cười.
Trải qua cả quãng đường dài lẫn vách đá cheo leo, dường như thể lực của họ vẫn không bị ảnh hưởng chút nào. Bốn người nhảy lên trước, nhanh tay thủ tiêu mấy tên lính tuần. Sau đó những kẻ đi sau mang đám xác chết vất đi vô cùng gọn ghẽ. Họ thuận lợi chiếm lấy các góc quan sát. Một đội ngũ làm việc nhịp nhàng, ăn ý, không cần dùng đến lời nói dài dòng.
Lão Ngũ là chỉ huy, ra lệnh bọn họ tập họp hội bàn. Bản đồ mà Thính Phong các cung cấp hoàn toàn trùng khớp với những gì họ đã thấy. Lão Ngũ gật gù. “Đám ưng khuyển kia cũng là danh bất hư truyền.”
Thính Phong các và Nội xưởng không ít lần chạm trán bất hoà. Tuy đạo bất đồng, nhưng phàm là anh hùng sẽ trọng anh hùng, họ vẫn thầm công nhận đối phương có thực lực. Trong thời gian qua, nội xưởng bị Hoàng tướng quân kềm chế, chỉ có người của Thính Phong tự tung tự tác. Nay họ Thành đã bị đuổi đi hết, chính là thời điểm mà nội xưởng ra oai. Lão Ngũ dò tay theo con đường tiến đến tầng hầm. Tuy hung hiểm nhất, nhưng cũng là con đường ngắn nhất.
“Chúng ta không có nhiều thời gian.” Lão Ngũ chỉ tay lên ánh trăng chuẩn bị treo cao trên đầu.
Trước khi trời sáng chỉ có ba canh giờ để toàn thành tất cả công việc. Vừa phải đột nhập, vô hiệu hoá, đồng thời giữ cho được trận địa. Nói tóm lại, bọn họ phải tử thủ dưới mật đạo, không cho kẻ nào của Lưu Gia mồi lửa nổ sập hệ thống đường hầm.
Lục Nhị chớp mắt, ra hiệu mình đã rõ ràng nhiệm vụ. Lão Ngũ phất tay, bọn họ đồng loạt phóng đi tiến công về phía mục tiêu.
Đó là một đêm dài, thật sự rất dài.
^_^
Cảnh Hào ngồi trầm tư trên ngai cao chí thượng. Tuy đây chỉ là một chiếc ghế bình thường trong phòng quân cơ, nhưng chỗ này đã đủ để ông ta khẳng định địa vị của mình. Vừa sinh ra đời đã mang danh thái tử Việt Quốc, hai mươi năm được nuôi dạy chỉ để trở thành một vị vua đứng trên muôn dân. Nhưng giờ đây, ngai vàng ở Quốc Chính điện sao lại xa xôi cách trở đến thế. Gần sáu mươi năm trong cuộc đời, chớp mắt mà đã trôi qua rồi.
Có tiếng người mở cửa, Cảnh Hào ngẩng đầu nhìn chăm chăm, sau đó lại thở dài, tựa nhẹ vào lưng ghế.
- Phụ hoàng, Thanh Ngọc danh trà vừa mới pha đây. - Mạt Hối bưng khay đi đến gần ông.
- Con còn dám trở lại? - Cảnh Hào mệt mỏi lên tiếng.
- Nhi thần còn chưa có đi. - Hắn mỉm cười dâng trà lên.Cảnh Hào cầm lấy, đưa ly trà thơm phức lên mũi ngửi. Đã mười năm rồi, hương thơm này vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ có thương hải tang điền, con người thì biến hoá khôn lường.
- Con không sợ bị giết sao? - Cảnh Hào khàn giọng hỏi.
- Nếu phụ hoàng muốn, có thể giết nhi thần lúc này. - Mạt Hối cười nhẹ.
- Không, ta không giết con. Lúc này ta đang rất tỉnh táo, ta không giết nhi tử của mình.
- Phụ hoàng vẫn chưa ngừng tập môn tà công đó sao? Chính tay người đã đoạt biết bao nhiêu mạng rồi.
- Ta không biết. - Cảnh Hào sầu thảm lắc đầu.
- Khi con còn ở bên cạnh người, mỗi tháng là một mạng. Khi nhi thần rời đi, số lượng nhiều hơn gấp đôi. Bọn thuộc hạ của phụ hoàng luôn thay người xử lý xác chết. Chúng đem thi thể đám cung nữ chôn hết ở rừng đào gần Tiết Châu. Con làm sư gia ở đó hai năm, đã ghi chép không biết bao nhiêu vụ án dấu xác. Tất cả đều bị đập chết một cách hung bạo, không hề có dấu đao vết kiếm nào.Mạt Hối không nhanh không chậm nói ra tất cả sự thật. Thảm án liên hoàn ở Tiết Châu, từ lâu hắn đã biết rõ người nào làm rồi. Phái người điều tra, truy tìm manh mối, tất cả đều là động tác che mắt thiên hạ. Hắn luôn giấu đi vật chứng quan trọng nhất có thể truy ra tung tích kẻ thủ ác. Bởi vì những kẻ muốn bắt Cảnh Hào, chỉ có thể đi vào con đường chết. Với trình độ võ công của ông ta hiện nay, trên dưới Lưu Gia đã không kẻ nào có thể đối đầu.
- Con cũng đã từng luyện Thôi Tâm chưởng mà, con phải biết môn võ công này luôn có khuyết điểm. Chúng làm cho ta có thực lực kinh người, cũng đôi khi cướp đoạt đi lương tri.
- Nhi thần biết. - Mạt Hối gật đầu. - Chính vì vậy con mới nguyện huỷ đi võ công.
- Ngốc nghếch, đứa con ngốc ngếch của ta.Cảnh Hào run rẩy xúc động. Tình cảnh năm xưa ở Đông sơn lại một lần nữa tái hiện trước mắt ông. Nhi tử mà Cảnh Hào yêu thương nhất, kỳ vọng nhất lại phủi tay vứt bỏ tất cả. Hắn dụng chưởng lên người mình, nhưng không khác gì đánh vào người lão cha này. Lúc đó ông có biết bao nhiêu thất vọng cùng đau đớn.
- Con không ngốc, chỉ chán ghét bản thân không thể làm chủ chính mình. Con không muốn mất hết ý thức đi giết người, hai tay dính đầy máu mà chạy thẳng xuống địa ngục.
- Con trách ta sao?
- Chính phụ hoàng cũng tự hiểu bản thân. Nếu không tại sao người tự nhốt mình ở Đông sơn, tại sao vội vàng trút hết công việc lên người thừa kế? - Mạt Hối nhìn thẳng vào mắt Cảnh Hào phán xét. - Vì người biết bản thân không có khả năng chấp chính. Người biết sự sáng suốt đang từng ngày, từng giờ rời bỏ mình.
- Con cũng bỏ đi. - Cảnh Hào thì thào.
- Đúng, nhi thần muốn bỏ trốn. Nhưng bây giờ con đã hiểu, mình phải quay trở lại.
- Trả thù ta ư?
- Không! - Mạt Hối nhẹ giọng. - Để kết thúc tất cả.Cảnh Hào một lần nữa nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn sở hữu dung nhan giống hệt tổ phụ năm xưa. Đôi mắt đen thăm thẳm sâu không thấy đáy, chiếc mũi cao thẳng chính trực đầy kiều ngạo. Chỉ có nét môi mềm mại là giống Tử Lan vô cùng. Mạt Hối thừa hưởng vẻ đẹp đó từ mẫu thân mình. Mỗi lần Cảnh Hào nhìn hắn đều nghĩ đến người xưa, yêu thương khôn cùng.
- Ta nhớ con sinh ra trong đêm ba mươi tháng chạp. - Ánh mắt Cảnh Hào bỗng nhiên mềm mại trìu mến.
- Vì thế người mới đặt tên con là Mạt Hối, sự kết thúc của đêm cuối cùng. - Hắn bạc môi cười nhẹ. - Cái tên này đã trở thành định mệnh của con, người có trách nhiệm kết thúc những đêm dài tăm tối của họ Lưu.
- Không được đâu, Mạt Hối. Dòng dõi Lưu thị có thiên mệnh cai trị thiên hạ. Triều đại của chúng ta vĩnh viễn trường tồn, không thể nào kết thúc được. - Cảnh Hào nắm lấy tay hắn khuyên nhủ.
- Nếu con không làm, cơn ác mộng của phụ hoàng sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
- Ác mộng? Ta ... đang mơ sao?
- Đại cuộc đã định, cũng đến lúc tỉnh giấc rồi. - Mạt Hối thở dài.Cảnh Hào cứ lẩm bẩm, không thể nào tin rằng mình đang mơ được. Ông đang ngồi đây, cảnh này là thật chứ không phải mơ. Lẽ nào, từ ngày Bạch Lăng quân tràn vào hoàng cung, Cảnh Hào đã bắt đầu lạc vào cơn ác mộng. Lẽ nào bốn mươi năm lưu lạc của cuộc đời ông chỉ là ảo cảnh hoang đường.
- Đáng lẽ con không nên bỏ đi, đáng lẽ con có thể kết thúc mà không làm liên luỵ đến nhị đệ. Nếu không phải con biến mất, người sẽ không tìm đến Trường Thanh, không biến đệ ấy thành kẻ như bây giờ. Phụ hoàng, Trường Thanh đã mắc bệnh trầm kha, người còn muốn chất thêm gánh nặng lên vai đệ ấy. Phụ hoàng không quan tâm Trường Thanh đã đau khổ thế nào sao?
- Ta sao phải quan tâm? - Cảnh Hào ráo hoảnh trả lời. - Ta đang trừng phạt nó mà.Mạt Hối kinh ngạc vì tiết lộ bất ngờ này. Hắn giật tay áo ra, lùi lại như thể mình đang đứng gần một con quái vật.
- Trường Thanh cũng là nhi tử của người.
- Ta chỉ có một nhi tử duy nhất, đó chính là con. - Cảnh Hào đều giọng nói.
- Trường Thanh là con của Tiếu phu nhân ... - Mạt Hối lắp bắp.
- Ả phản bội ta, tư tình với Mạc Thiên Chiêu. Ngay khi nhìn thấy đứa bé đó, ta đã biết nó không phải con của mình. Ả dâm loàn trắc nết ấy chết là đáng lắm. Khi ta mang đầu Mạc Thiên Chiêu đến trước mặt, ả đã xấu hổ đến mức tự sát. Chỉ không ngờ phu nhân của Mạc Thiên Chiêu lại dám ẳm đứa nhỏ chạy trốn. Nếu không, ta cũng đã giết tên nghiệt chủng đó rồi.Hắn tái cả mặt khi nghe tiết lộ về thân thế của Mạc Thuỷ Linh. Thì ra Cảnh Hào tìm đến Tiết Châu là để trả thù chứ không phải nhận nhi tử. Mạc thị vì chuyện xấu hổ của đời trước, không dám tiết lộ thân phận thật sự của Thuỷ Linh; thà để y nhận nhầm cha, cũng không mong Thuỷ Linh bị kích động mà chết.
Đứa trẻ đó vốn bị bệnh tim bẩm sinh, nếu giận dữ hay bi thống quá mức, đều có thể nguy hại đến tính mạng. Đại phu đã đoán trước, Thuỷ Linh không thể sống quá hai mươi tuổi. Cảnh Hào liền đặt cho y tên Trường Thanh, cũng chỉ để mỉa mai chế giễu mà thôi.
Bước đầu tiên là nhờ vả vài việc lặt vặt. Sau đó từng chút, từng chút một kéo Thuỷ Linh nhúng chàm mà không thể rút chân ra. Cuối cùng đổ hết mọi gánh nặng của Lưu Gia phái lên đầu một kẻ không chút kinh nghiệm. Dùng mật ngọt mềm mại, đè ép y đến mức không thể ngẩng đầu.
Trong thời gian này, Mạt Hối biết mình có một đệ đệ, nên mới đến Tiết Châu tiếp cận y. Hắn muốn bảo vệ Thuỷ Linh, kéo y ra khỏi bùn nhơ trước khi quá muộn. Mạt Hối muốn từ từ khuyên nhủ Thuỷ Linh đừng nên dính vào Lưu Gia phái. Nhưng không ngờ y đã bị Cảnh Hào mê hoặc, bị quyền lực làm cho mụ mẫm đầu óc.
Được trở thành đương gia đã khiến Thuỷ Linh đánh mất chính bản thân mình. Vì che dấu thân phận, y không từ thủ đoạn bắt cóc đi Nhã Muội. Để củng cố quyền uy, Trường Thanh chẳng e dè tàn sát những thành phần ủng hộ Mạt Hối. Rồi sau đó còn vô vàn những việc trái lương tâm mà Thuỷ Linh đã làm dưới sự xúi giục của Cảnh Hào. Ông ta ban cho y quyền lực, nhưng cũng mạnh tay đẩy Thuỷ Linh vào địa ngục tội lỗi. Từ ngày trở thành Trường Thanh, y chưa ngày nào được sống yên ổn với lương tri. Áp lực, hối hận, sân si ... đã biến Thuỷ Linh thành một con quỷ đúng như Cảnh Hào mong muốn. Y tham quyền, tư lợi, không ngại thủ đoạn, giết chết người thân ... để giành lại quyền lực vào tay.
- Con có thể làm gì mình muốn. - Cảnh Hào cười rộ. - Nhưng những kẻ thù của Lưu gia đều phải chết cùng ta.