Giữa rừng tre xanh thăm thẳm, đột nhiên vang lên những tiếng leng keng của binh khí chạm nhau. Thoáng chốc lại thấy cây lá tung toé ở góc này, liếc ngang đã thấy thân tre ầm ầm đổ xuống ở góc kia. Gió càng lúc càng mạnh, trận quyết đấu đã trở thành hỗn chiến. Bích Tuyền cảm thấy mắt mình cay xè, nàng đã khó có thể xác định vị trí chính xác của đối phương.
Từ đằng xa, một ánh đao loé lên, với vận tốc không thua gì vũ bão đâm thẳng về phía Bích Tuyền. Bởi vì bụi mù che khuất, mãi đến khi lưỡi đao đến gần, nàng mới kịp nhận ra. Nhưng nàng là ai chứ? Là tiểu tướng quân Hoàng Tuyền. Danh xưng này không chỉ nổi tiếng trong giới nữ lưu quý tộc, mà toàn thể kinh thành ai cũng biết tiểu thư nhà Hoàng tướng quân là một võ học kỳ tài.
Thứ nhất, Bích Tuyền xuất thân danh gia, từ nhỏ đã cùng chín vị huynh trưởng rèn luyện võ công chính thống nhất. Thứ hai nàng có thể chất tuyệt vời, sức lực không thua nam nhi, nhưng lại có độ dẻo dai vượt trội vốn chỉ thuộc về nữ lưu. Bích Tuyền chỉ cần xoạt chân trượt ngang, ngửa người hết sức là đã có thể tránh được một đao hiểm ác kia.
Lưỡi đao lại biến hoá một lần nữa, từ đòn đâm chuyển sang thế chém. Côn cửu khúc vốn nối nhau bằng dây xích, biến hoá khôn lườn. Vừa mới linh hoạt vùng vẫy như độc xà, sau đó lại có thể cứng rắn ngạnh đỡ như trường côn. Bích Tuyền tung côn như một chiếc thòng lọng, sau đó siết mạnh tay, lưỡi đao liền bị khoá chặt một chỗ. Cả hai thân người kịch sát lại gần nhau. Họ bắt đầu chuyển sang đấu bằng công phu quyền cước.
Nàng chủ động đạp thẳng vào chân Anh Tân. Hắn khuỵ gối chịu đựng đòn công kích, nhưng đồng thời hoá giải được một cú phá khớp. Từ thủ chuyển sang công, Anh Tân bỏ đao, tung một quyền cực mạnh về phía ngực Bích Tuyền.
Thậm chí của côn cửu khúc cũng không thể chịu nổi quyền kình quá mạnh như thế. Xích nối trên thân côn đứt gãy, chấn lực đánh Bích Tuyền bật người đập vào bụi tre khổng lồ sau lưng. Nàng lăn xuống đất, cố xoay người đáp xuống trên một gối. Bích Tuyền nghe toàn thân rung động sau cú cú đòn tấn công bất ngờ kia. Nàng giơ tay ôm ngực, đồng thời cảm nhận được vị tanh trong miệng.
Chưa kịp lên tiếng mắng hắn một câu, trước mắt nàng đã mờ mịt hẳn đi. Sau đó Bích Tuyền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
^_^
Nàng giật mình thức dậy, hoảng hốt vì khăn bịt mặt đã bị người ta lấy mất. Bích Tuyền kéo vạt áo lại cẩn thận rồi liếc mắt về nam nhân đang quay lưng về phía mình. Ngoài trời đang mưa như trút nước. Bọn họ đang ở trong một căn miếu hoang vắng vẻ.
- Cô đã tỉnh rồi sao?Anh Tân bẻ thêm một một nhánh củi ném vào đống lửa đang bập bùng cháy. Hắn vẫn không quay mặt lại, chiếc bóng im lìm tự mãn đập vào mắt Bích Tuyền.
Nàng giận dữ tung chưởng từ phía sau lưng hắn, nhưng được nửa chừng tiếng leng keng vang lên, nàng phát hiện một tay của mình đã bị xích vào góc cột. Lúc này Anh Tân mới chầm chậm quay lại. Đôi mắt hắn đen như than, sâu thăm thẳm chăm chú nhìn nàng.
- Thì ra người hôm đó xông vào nha môn là cô. Ta cứ ngỡ rằng mình đã giao chiến với một võ lâm cao thủ. Thật không ngờ, thì ra là cô gái.Ánh mắt hắn dời xuống cổ áo trễ ra của nàng.
- Đồ dâm tặc.Bích Tuyền sợ hãi, bốc một nắm rơm ném về phía hắn. Tay nàng đã bị xích lại, không đánh tới chỗ hắn thì chuyển sang cách ném đồ.
- Vết thương có đau không? - Hắn cười nhẹ nhìn đám rơm vô hại rơi trên người mình. - Bởi vì võ công của cô thật sự rất cao cường, ép ta phải dùng hết sức. Thật ra cô là ai, có mục đích gì?
- Thật ra ngươi là ai? - Nàng gằn giọng hỏi lại.
- Lương Anh Tân, bổ khoái của phủ Tiết Châu. - Hắn mau mắn trả lời.
- Thứ võ công ngươi dùng, đó là kiếm pháp, không phải đao pháp.Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại cười sâu đầy thưởng thức.
- Thì trước đó ta học dùng kiếm, nhưng khi làm bổ khoái, buộc phải chuyển sang dùng đao.
- Cũng không phải là kiếm pháp tầm thường. Ngươi là người của nội xưởng. - Nàng quả quyết nói.Nụ cười trên môi Anh Tân liền tắt. Đôi mắt hắn bỗng đen hơn, lạnh lùng hơn. Bích Tuyền bất chợt rùng mình, cảm thấy một cơn gió lạnh đột ngột ùa tới. Hắn nhích người đến gần nàng, đôi mắt như muốn xuyên thủng qua trí óc của nàng.
- Cô là ai? - Hắn gằn từng tiếng, không còn chút gì của vẻ cười cợt ngạo mạn thường khi. Bích Tuyền không biết mình vừa dẫm vào cái đuôi của con hỗ dữ.
- Đừng manh động, ta là Hoàng Bích Tuyền, nghĩa muội của Chân Duyên công chúa.
- Nữ nhi của Hoàng tướng quân? - Hắn cứ như biến thành một người khác, vẻ tối tăm trong mắt tiêu tán không còn một dấu vết. - Đại Tứ Hỷ đã biến mất khỏi kinh thành sáu ngày trước?
- Tin tức của ngươi cũng thật nhanh nhạy. - Bích Tuyền cười khổ. Nàng không ngờ chạy tới tận đây, lại chạm mặt đặc vụ của Xưởng Vệ. - Chúng ta nhận mật chỉ của hoàng thượng, đến đây tra xét vụ án mất tích của Lâm tiểu thư, con thừa tướng.Anh Tân thở dài, sau đó móc ra một tấm kim bài đưa đến trước mặt Bích Tuyền.
- Cái gì đây? - Nàng có cảm giác không hay khi nhìn lệnh bài.
- Thánh chỉ hả? Cô có biết người mới nhận được thánh chỉ truy tìm Đại Tứ Hỷ là ai không? Chính là ta đây này.Ái ... không ngờ lời nói dối vừa mới ra khỏi miệng đã bị người ta vạch mặt giữa chợ. Xấu hổ vô cùng.
- Lương bổ khoái, ta thấy huynh cũng không phải là mới đến đây, chắc không phải biết chúng ta sẽ mất tích mà đến Tiết Châu đón đường chứ.
- Dĩ nhiên là ta không có thần thông như vậy. Chẳng qua là đang điều tra vụ khác, tiện thể nhận bố cáo, nếu gặp được Đại Tứ Hỷ phải trói lại, mang về kinh thành. Hắn liếc mắt nhìn nàng đầy cân nhắc. Nên điểm huyệt ngủ hay là trực tiếp đập cho ngất xỉu đây? Nên bỏ vào bao tải hay nên bỏ vào thùng hàng? Nàng hoảng hốt như nhìn ra được toàn bộ những suy nghĩ của hắn. Bích Tuyền chụp lấy tay người đó, lần đầu tiên nàng dùng giọng nhõng nhẽo của nữ nhi mà năn nỉ người ta.
- Đừng mà Lương bổ khoái, huynh đừng bắt ta về.Anh Tân nhìn bàn tay nàng chạm vào tay mình, thấy ghê ghê như bị một tên đoạn tụ đụng phải. Nếu không phải đã từng nhìn nàng trang phục hớ hên chạy ra, hắn đã một chưởng đánh tên bán nam bán nữ này ra xa.
- Đây là chức tránh của ty chức. - Hắn lạnh lùng không nhìn vào gương mặt nhõng nhẽo của nàng.
- Đừng mà Anh Tân, tỷ muội bọn ta chỉ nóng lòng lo cho tứ muội mà thôi. Nhã Muội còn chưa biết sống chết, sao bọn ta có thể trở về kinh thành được.
- Vụ mất tích của Lâm tiểu thư đã có ty chức lo, Hoàng tiểu thư cứ yên tâm hồi kinh đi.
- Nếu huynh lo được thì Nhã Muội đâu có tin tức biệt tăm như thế này. Lương bổ khoái, huynh một mình mang nhiều trọng trách như vậy, làm sao cán đáng hết. Để ta lại làm thuộc hạ của huynh đi. Ta phụ giúp huynh điều tra tra vụ án nha. Nha ... nha ...Nàng đã dùng tới cái bộ dạng đám tởm như vậy, mà hắn cũng không động lòng sao? Bích Tuyền thấy những tiểu thư khác mỗi lần xuất chiêu đều tất thắng mà, sao nàng lại không được chứ? Năn nỉ không được, chẳng lẽ thật sự phải dùng tới chiêu kia hay sao? Suy đi tính lại, nàng không thể dễ dàng khóc như diễn viên đoàn kịch được. Thế là Bích Tuyền âm thầm vận công, ép máu tụ trong người ra. Nàng khẳng khái phun một ngụm đỏ thắm lên áo Lương bổ khoái, rồi anh dũng ngất đi trong vòng tay của hắn.
“Một ăn hai thua, ta cầu xin ngươi đó, đừng mang ta về kinh thành.” Trước khi bất tỉnh, nàng gửi cho hắn ánh mắt bi thương như thế.
^_^
Tối hôm đó, họp bàn ở địa phương bí mật đột nhiên có đến bốn người. Chân Duyên kinh ngạc nhảy dựng lên khi thấy Bích Tuyền và Anh Tân cùng xuất hiện.
- Thuộc hạ là Lương Anh Tân, đặc vụ của Nội xưởng, xin tham kiến công chúa. - Hắn ngay lập tức hành lễ với Chân Duyên.
- Tuyền Tuyền a, thì ra muội là kẻ phản bội. - Nàng ta liền nhảy đến chỗ tam muội của mình. - Dẫn cả một đặc vụ đến hội bí mật của chúng ta.
- Nhị tỷ, là muội bị bắt. Muội còn bị hắn đánh bị thương nữa nè. - Bích Tuyền khổ não nhìn Chân Duyên. Sau đó lại đưa mắt ươn ướt về phía đại tỷ.Hoài Niệm ngoắc tay với Bích Tuyền, nàng liền nhào đến chỗ đại tỷ. Hoài Niệm nắm cổ tay của Bích Tuyền, ngay lập tức sắc mặt nghiêm trọng, quả thật là Bích Tuyền đã bị qua nội thương. Không nói không rằng, Hoài Niệm bỏ tam muội mình qua một bên, đạp dạt chiếc bàn gỗ trước mắt, ngũ trảo phóng thẳng về phía Lương Anh Tân.
Hắn bất ngờ bị tập kích, liền đưa đao lên đỡ. Vậy mà năm ngón tay thon thả kia có thể nhẹ nhàng bóp đao gãy đôi, kể cả vỏ lẫn lưỡi. Anh Tân vô cùng hoảng hốt, hắn chưa từng gặp qua thứ võ công quỷ dị như thế này. Bích Tuyền là một cao thủ chân chính, hắn cố sức mới hơn được nàng nửa chiêu, nửa thức. Còn đối với vị đại tỷ thần bí này, hắn chắc chắn mình cam bái hạ phong.
Bộ pháp linh động, Anh Tân phóng người ra đằng sau. Chiếc bóng nâu đen lại tiếp tục lao tới. Hắn tránh né, kinh dị nhìn năm dấu tay móc sâu xuống nền đá.
- Đại tỷ, dừng tay. Hắn không phải cố ý đâu. Đại tỷ.Bích Tuyền hoảng sợ nhảy theo, một mực ôm lấy thắt lưng của Hoài Niệm giữ lại. Chân Duyên tuy không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng cũng quyết không để tỷ tỷ mình giết chết đặc vụ của nội xưởng được. Nàng cũng chạy tới, kéo tay Hoài Niệm lại.
- Đại tỷ, giết hắn sẽ bẩn tay tỷ. Chân Duyên không biết nói thế nào trong lúc cấp bách thế này. Ý nàng muốn nhắc Hoài Niệm không được nhúm chàm, giết người thì sẽ bị xử tội, nhưng không biết ra sao lại nói một câu nghe dễ hiểu lầm. Anh Tân nhìn công chúa của mình mà khóc không ra nước mắt. Ác ngôn công chúa quả thật danh bất hư truyền, chỉ một câu có thể vừa chà đạp, vừa sỉ nhục hắn. Thật sự là khiến người ta tổn thương sâu sắc.
Giữa rừng tre xanh thăm thẳm, đột nhiên vang lên những tiếng leng keng của binh khí chạm nhau. Thoáng chốc lại thấy cây lá tung toé ở góc này, liếc ngang đã thấy thân tre ầm ầm đổ xuống ở góc kia. Gió càng lúc càng mạnh, trận quyết đấu đã trở thành hỗn chiến. Bích Tuyền cảm thấy mắt mình cay xè, nàng đã khó có thể xác định vị trí chính xác của đối phương.
Từ đằng xa, một ánh đao loé lên, với vận tốc không thua gì vũ bão đâm thẳng về phía Bích Tuyền. Bởi vì bụi mù che khuất, mãi đến khi lưỡi đao đến gần, nàng mới kịp nhận ra. Nhưng nàng là ai chứ? Là tiểu tướng quân Hoàng Tuyền. Danh xưng này không chỉ nổi tiếng trong giới nữ lưu quý tộc, mà toàn thể kinh thành ai cũng biết tiểu thư nhà Hoàng tướng quân là một võ học kỳ tài.
Thứ nhất, Bích Tuyền xuất thân danh gia, từ nhỏ đã cùng chín vị huynh trưởng rèn luyện võ công chính thống nhất. Thứ hai nàng có thể chất tuyệt vời, sức lực không thua nam nhi, nhưng lại có độ dẻo dai vượt trội vốn chỉ thuộc về nữ lưu. Bích Tuyền chỉ cần xoạt chân trượt ngang, ngửa người hết sức là đã có thể tránh được một đao hiểm ác kia.
Lưỡi đao lại biến hoá một lần nữa, từ đòn đâm chuyển sang thế chém. Côn cửu khúc vốn nối nhau bằng dây xích, biến hoá khôn lườn. Vừa mới linh hoạt vùng vẫy như độc xà, sau đó lại có thể cứng rắn ngạnh đỡ như trường côn. Bích Tuyền tung côn như một chiếc thòng lọng, sau đó siết mạnh tay, lưỡi đao liền bị khoá chặt một chỗ. Cả hai thân người kịch sát lại gần nhau. Họ bắt đầu chuyển sang đấu bằng công phu quyền cước.
Nàng chủ động đạp thẳng vào chân Anh Tân. Hắn khuỵ gối chịu đựng đòn công kích, nhưng đồng thời hoá giải được một cú phá khớp. Từ thủ chuyển sang công, Anh Tân bỏ đao, tung một quyền cực mạnh về phía ngực Bích Tuyền.
Thậm chí của côn cửu khúc cũng không thể chịu nổi quyền kình quá mạnh như thế. Xích nối trên thân côn đứt gãy, chấn lực đánh Bích Tuyền bật người đập vào bụi tre khổng lồ sau lưng. Nàng lăn xuống đất, cố xoay người đáp xuống trên một gối. Bích Tuyền nghe toàn thân rung động sau cú cú đòn tấn công bất ngờ kia. Nàng giơ tay ôm ngực, đồng thời cảm nhận được vị tanh trong miệng.
Chưa kịp lên tiếng mắng hắn một câu, trước mắt nàng đã mờ mịt hẳn đi. Sau đó Bích Tuyền lâm vào hôn mê bất tỉnh.
^_^
Nàng giật mình thức dậy, hoảng hốt vì khăn bịt mặt đã bị người ta lấy mất. Bích Tuyền kéo vạt áo lại cẩn thận rồi liếc mắt về nam nhân đang quay lưng về phía mình. Ngoài trời đang mưa như trút nước. Bọn họ đang ở trong một căn miếu hoang vắng vẻ.
- Cô đã tỉnh rồi sao?Anh Tân bẻ thêm một một nhánh củi ném vào đống lửa đang bập bùng cháy. Hắn vẫn không quay mặt lại, chiếc bóng im lìm tự mãn đập vào mắt Bích Tuyền.
Nàng giận dữ tung chưởng từ phía sau lưng hắn, nhưng được nửa chừng tiếng leng keng vang lên, nàng phát hiện một tay của mình đã bị xích vào góc cột. Lúc này Anh Tân mới chầm chậm quay lại. Đôi mắt hắn đen như than, sâu thăm thẳm chăm chú nhìn nàng.
- Thì ra người hôm đó xông vào nha môn là cô. Ta cứ ngỡ rằng mình đã giao chiến với một võ lâm cao thủ. Thật không ngờ, thì ra là cô gái.Ánh mắt hắn dời xuống cổ áo trễ ra của nàng.
- Đồ dâm tặc.Bích Tuyền sợ hãi, bốc một nắm rơm ném về phía hắn. Tay nàng đã bị xích lại, không đánh tới chỗ hắn thì chuyển sang cách ném đồ.
- Vết thương có đau không? - Hắn cười nhẹ nhìn đám rơm vô hại rơi trên người mình. - Bởi vì võ công của cô thật sự rất cao cường, ép ta phải dùng hết sức. Thật ra cô là ai, có mục đích gì?
- Thật ra ngươi là ai? - Nàng gằn giọng hỏi lại.
- Lương Anh Tân, bổ khoái của phủ Tiết Châu. - Hắn mau mắn trả lời.
- Thứ võ công ngươi dùng, đó là kiếm pháp, không phải đao pháp.Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại cười sâu đầy thưởng thức.
- Thì trước đó ta học dùng kiếm, nhưng khi làm bổ khoái, buộc phải chuyển sang dùng đao.
- Cũng không phải là kiếm pháp tầm thường. Ngươi là người của nội xưởng. - Nàng quả quyết nói.Nụ cười trên môi Anh Tân liền tắt. Đôi mắt hắn bỗng đen hơn, lạnh lùng hơn. Bích Tuyền bất chợt rùng mình, cảm thấy một cơn gió lạnh đột ngột ùa tới. Hắn nhích người đến gần nàng, đôi mắt như muốn xuyên thủng qua trí óc của nàng.
- Cô là ai? - Hắn gằn từng tiếng, không còn chút gì của vẻ cười cợt ngạo mạn thường khi. Bích Tuyền không biết mình vừa dẫm vào cái đuôi của con hỗ dữ.
- Đừng manh động, ta là Hoàng Bích Tuyền, nghĩa muội của Chân Duyên công chúa.
- Nữ nhi của Hoàng tướng quân? - Hắn cứ như biến thành một người khác, vẻ tối tăm trong mắt tiêu tán không còn một dấu vết. - Đại Tứ Hỷ đã biến mất khỏi kinh thành sáu ngày trước?
- Tin tức của ngươi cũng thật nhanh nhạy. - Bích Tuyền cười khổ. Nàng không ngờ chạy tới tận đây, lại chạm mặt đặc vụ của Xưởng Vệ. - Chúng ta nhận mật chỉ của hoàng thượng, đến đây tra xét vụ án mất tích của Lâm tiểu thư, con thừa tướng.Anh Tân thở dài, sau đó móc ra một tấm kim bài đưa đến trước mặt Bích Tuyền.
- Cái gì đây? - Nàng có cảm giác không hay khi nhìn lệnh bài.
- Thánh chỉ hả? Cô có biết người mới nhận được thánh chỉ truy tìm Đại Tứ Hỷ là ai không? Chính là ta đây này.Ái ... không ngờ lời nói dối vừa mới ra khỏi miệng đã bị người ta vạch mặt giữa chợ. Xấu hổ vô cùng.
- Lương bổ khoái, ta thấy huynh cũng không phải là mới đến đây, chắc không phải biết chúng ta sẽ mất tích mà đến Tiết Châu đón đường chứ.
- Dĩ nhiên là ta không có thần thông như vậy. Chẳng qua là đang điều tra vụ khác, tiện thể nhận bố cáo, nếu gặp được Đại Tứ Hỷ phải trói lại, mang về kinh thành. Hắn liếc mắt nhìn nàng đầy cân nhắc. Nên điểm huyệt ngủ hay là trực tiếp đập cho ngất xỉu đây? Nên bỏ vào bao tải hay nên bỏ vào thùng hàng? Nàng hoảng hốt như nhìn ra được toàn bộ những suy nghĩ của hắn. Bích Tuyền chụp lấy tay người đó, lần đầu tiên nàng dùng giọng nhõng nhẽo của nữ nhi mà năn nỉ người ta.
- Đừng mà Lương bổ khoái, huynh đừng bắt ta về.Anh Tân nhìn bàn tay nàng chạm vào tay mình, thấy ghê ghê như bị một tên đoạn tụ đụng phải. Nếu không phải đã từng nhìn nàng trang phục hớ hên chạy ra, hắn đã một chưởng đánh tên bán nam bán nữ này ra xa.
- Đây là chức tránh của ty chức. - Hắn lạnh lùng không nhìn vào gương mặt nhõng nhẽo của nàng.
- Đừng mà Anh Tân, tỷ muội bọn ta chỉ nóng lòng lo cho tứ muội mà thôi. Nhã Muội còn chưa biết sống chết, sao bọn ta có thể trở về kinh thành được.
- Vụ mất tích của Lâm tiểu thư đã có ty chức lo, Hoàng tiểu thư cứ yên tâm hồi kinh đi.
- Nếu huynh lo được thì Nhã Muội đâu có tin tức biệt tăm như thế này. Lương bổ khoái, huynh một mình mang nhiều trọng trách như vậy, làm sao cán đáng hết. Để ta lại làm thuộc hạ của huynh đi. Ta phụ giúp huynh điều tra tra vụ án nha. Nha ... nha ...Nàng đã dùng tới cái bộ dạng đám tởm như vậy, mà hắn cũng không động lòng sao? Bích Tuyền thấy những tiểu thư khác mỗi lần xuất chiêu đều tất thắng mà, sao nàng lại không được chứ? Năn nỉ không được, chẳng lẽ thật sự phải dùng tới chiêu kia hay sao? Suy đi tính lại, nàng không thể dễ dàng khóc như diễn viên đoàn kịch được. Thế là Bích Tuyền âm thầm vận công, ép máu tụ trong người ra. Nàng khẳng khái phun một ngụm đỏ thắm lên áo Lương bổ khoái, rồi anh dũng ngất đi trong vòng tay của hắn.
“Một ăn hai thua, ta cầu xin ngươi đó, đừng mang ta về kinh thành.” Trước khi bất tỉnh, nàng gửi cho hắn ánh mắt bi thương như thế.
^_^
Tối hôm đó, họp bàn ở địa phương bí mật đột nhiên có đến bốn người. Chân Duyên kinh ngạc nhảy dựng lên khi thấy Bích Tuyền và Anh Tân cùng xuất hiện.
- Thuộc hạ là Lương Anh Tân, đặc vụ của Nội xưởng, xin tham kiến công chúa. - Hắn ngay lập tức hành lễ với Chân Duyên.
- Tuyền Tuyền a, thì ra muội là kẻ phản bội. - Nàng ta liền nhảy đến chỗ tam muội của mình. - Dẫn cả một đặc vụ đến hội bí mật của chúng ta.
- Nhị tỷ, là muội bị bắt. Muội còn bị hắn đánh bị thương nữa nè. - Bích Tuyền khổ não nhìn Chân Duyên. Sau đó lại đưa mắt ươn ướt về phía đại tỷ.Hoài Niệm ngoắc tay với Bích Tuyền, nàng liền nhào đến chỗ đại tỷ. Hoài Niệm nắm cổ tay của Bích Tuyền, ngay lập tức sắc mặt nghiêm trọng, quả thật là Bích Tuyền đã bị qua nội thương. Không nói không rằng, Hoài Niệm bỏ tam muội mình qua một bên, đạp dạt chiếc bàn gỗ trước mắt, ngũ trảo phóng thẳng về phía Lương Anh Tân.
Hắn bất ngờ bị tập kích, liền đưa đao lên đỡ. Vậy mà năm ngón tay thon thả kia có thể nhẹ nhàng bóp đao gãy đôi, kể cả vỏ lẫn lưỡi. Anh Tân vô cùng hoảng hốt, hắn chưa từng gặp qua thứ võ công quỷ dị như thế này. Bích Tuyền là một cao thủ chân chính, hắn cố sức mới hơn được nàng nửa chiêu, nửa thức. Còn đối với vị đại tỷ thần bí này, hắn chắc chắn mình cam bái hạ phong.
Bộ pháp linh động, Anh Tân phóng người ra đằng sau. Chiếc bóng nâu đen lại tiếp tục lao tới. Hắn tránh né, kinh dị nhìn năm dấu tay móc sâu xuống nền đá.
- Đại tỷ, dừng tay. Hắn không phải cố ý đâu. Đại tỷ.Bích Tuyền hoảng sợ nhảy theo, một mực ôm lấy thắt lưng của Hoài Niệm giữ lại. Chân Duyên tuy không biết trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng cũng quyết không để tỷ tỷ mình giết chết đặc vụ của nội xưởng được. Nàng cũng chạy tới, kéo tay Hoài Niệm lại.
- Đại tỷ, giết hắn sẽ bẩn tay tỷ. Chân Duyên không biết nói thế nào trong lúc cấp bách thế này. Ý nàng muốn nhắc Hoài Niệm không được nhúm chàm, giết người thì sẽ bị xử tội, nhưng không biết ra sao lại nói một câu nghe dễ hiểu lầm. Anh Tân nhìn công chúa của mình mà khóc không ra nước mắt. Ác ngôn công chúa quả thật danh bất hư truyền, chỉ một câu có thể vừa chà đạp, vừa sỉ nhục hắn. Thật sự là khiến người ta tổn thương sâu sắc.