Trên sân bay, máy bay giống như siêu nhân hùng dũng mang theo hàng ngàn hàng vạn ánh mắt mong chờ và chăm chú phóng lên trời cao.
Mang chút cảm giác căng thẳng tôi đứng ngồi không yên… Đây là lần đầu tiên tôi ngồi máy bay.
Nữ tiếp viên hàng không luôn luôn mang khuôn mặt tươi cười, không chút sợ hãi giải thích đủ loại thắc mắc trên máy bay.
Cứ nghĩ đến bản thân đang ở độ cao hàng nghìn mét, gần như là tốc độ bay hàng nghìn ki-lo-met, tôi tràn đầy hung phấn không nén lại được.
Nhưng không hiểu sao trong lòng như có một lỗ thủng, so sánh với cảm giác lần đầu tiên ngồi máy bay trong tưởng tượng thì hiện thực trống rỗng hơn rất nhiều. Hưng phấn loáng thoáng xen lẫn chút phiền muộn.
Trong giây phút tiếp nhận được mình đã là người chết, bản thân như đánh mất màu sắc, chỉ còn lại hai màu đen trắng và cũng luôn cho rằng bản thân đã thấy rõ hồng trần, trưởng thành rồi.
Vô số lần nén tiếng khóc thút thít, ngụy trang tươi cười, ung dung đối mặt. Vô số lần trong đêm đen mới dám bỏ mặt nạ xuống an ủi, vuốt ve bản thân. Tôi cho rằng bản thân đã trở nên vui buồn vô thường, giống như nhân vật trong tiểu thuyết, anime[] lạnh lùng không có tình cảm, vượt qua thất tình lục dục[].
Nhưng tôi phát hiện mình sai rồi, tôi chẳng trưởng thành lên một chút nào, chẳng qua tất cả, tất cả mọi thứ đều là trốn tránh “tôi sợ chết”.
Cũng có vô số lần tôi chỉ ăn hai quả quýt rồi ném mạnh vào tường. Và cũng từng có vô số lần tôi không nhìn rõ năm ngón tay vùi đầu vào gối khóc nức nở trong đêm đen.
Tôi đã từng khóc đến đỏ mắt đứt quãng nói vô số lần “Tôi không muốn chết” hay “Ai đó hãy đến cứu tôi”.
Nhưng mọi thứ dưới sự thật sắc bén chỉ là một trang giấy mỏng manh vô lực, đều đứt đoạn.
Nhiều khi tôi nghĩ cuộc sống của chúng tôi thực ra có phải là phim không. Khi chúng ta bị những tình tiết nhàm chán khiến cho hết sức mệt mỏi, hồn bay phách lạc, vĩnh viễn không được siêu sinh, Thượng đế đang ngồi ở một nơi nào đó vừa ăn khoai tây chiên vừa cười ha ha.
Kéo rèm cửa sổ máy bay lại, thời khắc chạng vạng, tịch dương sắp hạ màn để cho luồng ánh sáng mặt trời cuối cùng tắt ở cuối chân trời, đỏ rực cô độc.
Tôi nhắm mắt, hoàn toàn không cảm nhận được bất kì sự vật nào xung quanh mình, thậm chí là cả sinh mệnh mình đang nhảy lên nhảy xuống. Tôi như ở trong một không gian tối đen vạn năng khổng lồ, mà tôi là ánh sáng đom đóm sắp tắt trong không gian rộng lớn ấy. Ngọn lửa chợt cao chợt thấp giống như tiếng cười lanh lảnh của Thượng đế, càng giống tiếng hít thở đau khổ của tôi hơn.
Tôi thừa nhận bản thân lại hi vọng máy bay đột nhiên rơi xuống trong khoảnh khắc đó, sau đó cả đoàn chúng tôi cùng nhau nổ tan tành. Tiếp đó lại dùng đến tình tiết nhàm chán đẫm máu này.
Tấm kim loại lạnh băng ngăn cách tôi với bên ngoài, không nghe được tiếng gió gào thét thổi qua, ngắm màn đêm đen vô tận bao phủ cả bầu trời mà có loại cảm giác thân thiết, tựa như cảm giác thu nhỏ lại trong vòng tay mẹ. Cảm giác tuyệt vọng rầu rĩ vừa rồi nương theo tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất trong màn đêm vô tận.
Tôi trông về nơi xa xa, đó là Bắc Kinh – nơi được đèn đuốc bao phủ. Bắc Kinh mang triệu hi vọng, mang triệu ước mơ.
Bắc Kinh cũng có một chữ “bắc”. Tôi dán mặt vào cửa sổ, tay viết một chữ “bắc”. Trong lòng nhẹ nhàng kêu gào một tiếng, ánh mắt bất an, xuyên qua kính….hiện ra khuôn mặt của ai đó….
Y Lệ, em có ở đây chăng?
“Từng mảnh từng mảnh, từng mảnh từng mảnh tuyết hợp lại duyên phận anh và em, tình yêu của anh vì em mà có…”
Tôi từng nói cuộc sống là một bộ phim dài tập mãi mãi không có hồi kết, luôn có bất ngờ không tưởng. Một giây trước có thể bạn đang ở dưới địa ngục nhưng chỉ một giây sau cũng có thể bạn đang ở trên thiên đường.
Vô số lần tôi tưởng tượng ra cảnh tôi và Y Lệ gặp nhau, bên bờ biển lãng mạn, trong quán cà phê không cẩn thận đụng phải người, hay trong một ngày mưa to tầm tã, hai chúng tôi cùng đứng dưới một mái hiên.
Cũng vô số lần tôi gặp lại em ở trong mơ… khắp nơi trong vườn hoa, bầu trời xanh thăm thẳm, em đứng ở đó, chiếc váy màu xanh da trời cùng mái tóc dài bay bay, cười lên mắt trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó vươn tay trắng noãn về phía tôi đang ngơ ngẩn…..
Vô số lần ảo tưởng cùng trong mộng, vô số lần quay người cùng lãng mạn đều không ngờ tôi và Y Lệ sẽ gặp nhau như thế.
Bắc Kinh mãi mãi là thành phố mộng mơ, mỗi ngày đều có vô vàn ước mơ được sinh ra, mỗi góc nhỏ đều tràn ngập màu sắc ước mơ. Mỗi một ngày cũng có hàng ngàn ước mơ chôn giấu trong tuyết lạnh lẽo, chết không toàn thây. Vô số người ôm giấc mộng tuổi trẻ bước vào thành phố vừa lâu đời vừa đầy thần bí này, lại có vô số người ở cạnh thành phố đó mà dùng ánh mắt thù hận che mờ mắt, sau đó lê thân xác và tinh thần đã qua mỏi mệt rời đi. Vô số lần tuyết rơi chính là lúc em rơi lệ, lạnh băng cả thành phố.
Đến Bắc Kinh đúng lúc gặp trận bão tuyết trăm năm khó gặp. Vô số hạt tuyết điên cuồng giống như con sư tử đực phát điên cuốn cả Bắc Kinh, giống một trận đại chiến chưa từng có.
Trận tuyết khiến cho Bắc Kinh rơi vào hầm băng không mặt trời, Bắc Kinh cuối đông vẫn luôn là như vậy, một địa ngục vô tình lạnh lẽo.
Cuối cùng sau không biết bao nhiêu lần đại chiến thế giới, Thượng đế xem chán rồi ngáp một cái rõ to. Thế là kết thúc trận đại chiến.
Bão tuyết dừng lại lưu lại cái lạnh băng của Bắc Cực, đủ để đập vỡ vô số người trốn trong chăn chơi game, xem hoạt hình.
Do quân lương thiếu hụt nên tôi bất đắc dĩ phải trang bị võ trang đầy đủ để đến siêu thị mua chút mì ăn liền.
Nếu như giây trước tôi hận Thượng đế thấu xương thì lúc này đây tôi cực kì thích ông ta. Tôi sẽ ăn hết mỳ ăn liền.
Bởi vì tôi gặp được Y Lệ!
Hình bóng tôi luôn nhung nhớ lúc này đây đứng ngay trước mặt tôi.
Y Lệ đứng cạnh xe bánh mỳ, trong gió lạnh em không ngừng xoa xoa hai bàn tay vào nhau, giậm chân, hà hà hơi ấm trên tay, lông mi như kết một tầng sương.
Trong thoáng chốc mắt tôi bị gió lạnh thổi đến phát đỏ, gần như chỉ trong khoảnh khắc tôi đã nhảy vọt lên. Âm thanh xe dừng ngay sau đó, tiếng chửi mắng “Muốn chết à, đồ điên” của lái xe đều bị tôi coi thường, vứt lại đằng sau.
Trong mắt tôi bây giờ chỉ có bóng dáng nhỏ bé mềm yếu kia, và bên tai chỉ có âm thanh tự nhiên chỉ xuất hiện trong vô số giấc mơ.
Tôi chắc chắn nếu bây giờ em mà lên xe đi mất thì tôi nhất định sẽ điên cuồng đuổi theo, thậm chí nếu phải dùng cả đội Phi Hổ[], FBI[] tôi cũng không tiếc.
Chạy đến trước mặt em tôi áp chế nhịp tim đang đập điên cuồng, hoãn lại bước chân đi qua, mỗi bước là một kí ức hiện về. Dường như tôi là một chiến sĩ, cắt qua da thịt, vượt qua mọi chông gai, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ lạnh run của nữ chính.
Y Lệ cảm thấy có người đến vì vậy xoay người nhưng đuôi xe (Y Lệ đang làm chuyển phát đưa hàng hóa), âm thanh giống như lấy máu cất tiếng: “Anh ơi, anh tên là gì?”
Nghe âm thanh chết lặng trong cuộc sống này, ít đi những chuyện cũ ngây thơ chất phác, khác người. Âm thanh đó giống như vô số lưỡi dao đâm vào tim tôi, lưu lại vô số vết dao, máu chảy không ngừng. Rất khó để tưởng tượng thân người nhỏ bé yếu đuối này đã phải trải qua cuộc sống như thế nào mới có thể để phần non nớt bị mài mòn.
“Anh… đã từng tìm….” Tôi không tưởng tượng ra được âm thanh trong gió lạnh của mình khàn khàn như thế nào.
Mà hình ảnh Y Lệ trắng như tuyết và đôi tay lạnh băng kiên cường dừng giữa không trung như thế. Thời gian trong không trung đi được mấy bước, sau đó hoàn toàn dừng lại ở nơi đó. Từng giọt từng giọt nước mắt em chầm chậm lăn xuống, thậm chí không có tiếng khóc, bả vai cũng không hề run rẩy, tựa như thời gian không nắm chắc được thời gian rơi xuống không ngừng.
Tôi dùng lực ôm lấy Y Lệ từ đằng sau, lấy tay lau đi nước mắt nóng hổi trên gương mặt em.
Từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, bên cạnh chúng tôi như xuất hiện một cái hố đen, không khí lả tả hút âm thanh vào, lưu lại vô số không khí lạnh. Lẳng lặng ôm chặt em như vậy, vượt qua sự lãng mạn trong phim anime, tiểu thuyết văn học.
Mùi hương của em vẫn thơm như vậy, cơ thể vẫn nhỏ yếu như trước, vẫn là Y Lệ tôi quen thuộc.
Tôi và Y Lệ hoàn toàn chìm trong vui sướng gặp lại và điên cuồng tìm lấy, ngay cả ly cà phê rơi xuống trước mặt, hơi nóng bốc lên, và cả một nắm đấm rất nhanh đập đến trước mặt đều không biết.
Phóng to rồi lại phóng to bản đồ Bắc Kinh, bạn ngoảnh lại sẽ nhìn thấy vô số giấc mơ giống như bong bóng chen chúc trong thành phố cổ tràn đầy hơi thở nghệ thuật này run lẩy bẩy trong gió lạnh.
Trên con đường tràn ngập bong bóng bảy màu sặc sỡ, có hai con người đang lững thững sánh vai nhau bước đi, đó là tôi và Y Lệ.
Ánh mắt dịu dàng của Y Lệ vỗ về khuôn mặt tôi có vết đấm nóng bỏng đau rát.
Mà tôi cũng không để ý, đút hai tay trong túi quần trông rất đáng ăn đòn, nhịp tim đập loạn bất ổn, vui mừng, khoái trá, hưng phấn đồng thời trở tay không kịp. Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại em như thế, cũng chưa từng nghĩ sau khi gặp nhau sẽ làm thế nào. Dù sao trước đây tôi cũng rất ghét khi bàn luận chủ nghĩa nhân đạo với Thượng đế. Hoàn toàn không ngờ Y Lệ chỉ xuất hiện trong giấc mơ giờ đây đang ở bên cạnh tôi, và mới giây trước còn kéo tay tôi chạy điên cuồng sau khi ăn cú đấm kia.
Y Lệ chợt nhận ra gì đó, bàn tay nhỏ yếu đưa ra, trong gió lạnh thổi thành đỏ bừng, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại di động.
Tốc độ gõ chữ của em vẫn nhanh như thế, ha ha. Gió lạnh gào thét mà đi, lướt qua cơ thể không chút lưu tình, kéo tôi đang chìm đắm trong quá khứ trở về.
Ngắm nhìn những ngón tay mảnh khảnh nhỏ nhắn gần như có thể nhỏ máu thành băng trong thoáng chốc của Y Lệ run rẩy trong không khí.
Y Lệ nhìn tôi đưa cho em chiếc găng tay, khuôn mặt tái nhợt xuất hiện nét cười, gò má chợt ửng lên màu phấn hồng.
Chiếc khăn quàng cổ của em mở ra để tôi cùng quàng, hai người hiểu ngầm bước đi.
“Anh… đến Băc Kinh du lịch, vừa hay gặp em.”
Tôi dừng một chút, nói mà mặt không đổi sắc. Nói thực lòng, đôi khi tôi phục sát đất sự chấn định của bản thân mình.
“Ừm.” Y Lệ miễn cưỡng đáp một tiếng, có loại cảm giác chìm đắm trong hạnh phúc.
Chỉ có điều, lúc ấy tôi không biết hình ảnh trên điện thoại em đang cầm là tiêu đề… Hồ Bắc – kẻ điên trên đường điên cuồng tìm bạn gái.
“Đó là…bạn trai em à?”
Bước chân Y Lệ thoáng dừng lại, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều, cuối cùng gật đầu.
Dẫu biết rằng hiện giờ tôi và em đã là người của hai thế giới, dẫu biết rằng tôi phải vui vẻ, phải hạnh phúc. Tôi là người sắp biến mất mà Y Lệ thì không phải, cuộc sống của em, sự xuất chúng của em thậm chí là sự nuối tiếc chỉ vừa mới bắt đầu. Vẫn biết là như vậy nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn tôi vẫn rất đau, rất đâu. Chuyện cũ như axit sôi trào, từng giọt từng giọt rơi vào tim. Nhìn tim tôi bị thiêu đốt mà đau lòng, nhưng lại không thốt nổi một lời.
“Anh ta…..đối với em tốt chứ?”
“…Vâng, tốt lắm.”
“Vậy…… chúc mừng em.” Tôi bày ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, cực kì chấn định, dù cho đi đến cuối con đường tôi vẫn muốn giữ lại chúthạnh phúc.
Đôi môi tím tái của Y Lệ hơi hơi mấp máy, nhưng em chưa cất tiếng tôi đã đặt ngón tay mình lên môi em.
“Em biết mà, anh đến đây tìm em không phải là để nghe câu xin lỗi.”
Không biết là do mặt tôi dựa gần quá hay do tôi nói quá nhẹ mà mặt Y Lệ nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt lóe lên cực đại.
“Yên tâm, anh không trách em, anh cũng không hối hận. Tuổi trẻ vốn là một vở kịch, một hồi có thể sai lầm nhưng quyết không lưu lại thời gian nuối tiếc.”
Tôi cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má em, bá đạo nói: “Làm hướng dẫn viên du lịch cho anh đi. Anh sẽ ở đây chơi mấy ngày, sau đó mới rời đi. Anh và em… không còn khả năng nữa… Anh chỉ muốn giữa chúng mình nên có sự chấm dứt rõ ràng.”
Mái tóc phiền nhiễu của Y Lệ bị gió thổi ra đằng trước, đôi mắt trong như thủy tinh khôi phục lại một phần hồn nhiên như trước, khuôn mặt hơi đỏ lên trong gió giống nụ hoa ngượng ngùng, quyến rũ mê người. Em lại trở về là Y Lệ mà tôi quen biết, không phải là hình bóng đáng thương cô độc biến mất trong đêm mưa cuối, chỉ lưu lại cho tôi ánh mắt bi thương xa cách, đồng tử ướt át.
Nhìn ánh mắt em vẫn luôn nhìn tôi, tôi cũng dùng ánh mắt như thế nhìn chính mình trong mắt em. Dù sao chúng tôi cũng đều giống nhau, cùng vật lộn trong cuộc sống lạnh lẽo, trong đồng thoại xuyên qua đôi mắt đối mặt với những ảo tượng đẹp đẽ…..Chúng tôi đều là những con người bình thường nhất.
Chúng tôi đối mắt nhìn nhau, những điều mật ngọt cách cả thế giới, điện thoại trong túi Y Lệ rung mạnh. Chúng tôi đang ở trong một thế giới nhỏ bé mà hạnh phúc.
Quay lại con đường tấp nập, một trận gió lạnh thổi lên, chốc lát thổi mái tóc Y Lệ lộn xộn, chỉ có thể nói mái tóc Y Lệ quá mềm mại rồi.
Em vén lại tóc trước mắt, lộ ra thần sắc buồn buồn. Em nghĩ gì mà hai mắt bi thương nhìn chằm chằm tôi đến vậy, mấp máy môi.
Em nói gì đó, giống tình tiết nhàm chán đẫm máu, trong gió thổi điên cuồng, chúng tôi mặt đối mặt, cô dùng hết sự buồn khổ, dũng cảm gào thét, chỉ là đúng lúc lại có một chi tiết vô cùng hợp lý lại máu chó xen vào… Một chiếc xe gào thét chạy qua, mang âm thanh của em đi, cũng mang theo âm sắc bi thương trong điện ảnh đi luôn. Bên tai tôi chỉ lưu lại âm thanh xe phát ra, còn có giọng nói… “xin lỗi” rõ ràng của em biến mất trong tiếng xe cộ.
Sau đó em biến mất ở nơi cuối con đường, giống như ngày tháng đó chỉ lưu lại bóng lưng cô độc bi thương mờ ảo. Tôi muốn vươn tay níu lại nhưng đã không kịp nữa, chỉ có thể giữ lại được sợi tóc mềm mại.
Sắc đẹp ly biệt.
Y Lệ lấy điện thoại ra, ánh sáng yếu ớt hiển thị hai mươi tư cuộc gọi nhỡ. Em lau đi vệt nước mắt vẫn còn lưu lại, vỗ vỗ mặt rồi mỉm cười…
Hết chương
___________________
[] Một thể loại phim bằng kĩ xảo đồ họa của Nhật
[] Một trong những quan niệm về đời người của Phật giáo
[] Tên một cơ quan cảnh sát đặc biệt của Hong Kong
[] Cơ quan điều tra liên bang Mỹ