Hôm nay là một ngày mưa dầm.
Tháng là cao điểm mùa nóng ở thành phố phương Nam này, cơn mưa dầm tới đúng lúc giải tỏa sự ngột ngạt cho tất cả mọi người, vùng núi non ngoại thành lại càng trong lành, mát mẻ hơn. Đáng tiếc, cảm giác mát mẻ thấm ngược từ bàn chân lên lúc này chỉ khiến Kiều Nhân cảm thấy ớn lạnh.
Đồng Vệ làm việc ở gần khu nghỉ mát trên núi, nổi tiếng về độ che phủ của cây xanh nên có tên là tiểu khu Lục Ấm (nghĩa là được màu xanh che chở – S). Kiều Nhân đứng dưới tán một cây cổ thụ cao vút mọc gần một dãy nhà. Buổi sớm cách đây hai hôm, Kiều Nhân và Hoàng Linh đã đứng đây nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ, chính là hai bé gái bị Đồng Vệ nạt.
“May là Kiều luật sư phản ứng nhanh nhạy. Bằng không, không chừng hắn đã…” Đồng chí cảnh sát tiểu Thường sau khi làm xong ghi chép đã cảm thán như vậy.
“Này này này, nói bừa gì đấy!” Nghiêm Thông vừa chui qua dải phân cách, kịp thời ngắt lời, hiếm khi được dịp ra oai, “Làm xong ghi chép chưa? Xong rồi thì nhanh đi nộp đi, sau đấy lại chỗ đội trưởng Tiêu xem còn việc gì cần làm không.”
Tiểu Thường giờ mới ý thức được mình suýt nữa đã nói lời không hay, nhanh chóng gật đầu rồi đi ra ngoài, chỉ còn Nghiêm Thông và Kiều Nhân đứng một chỗ: “Ngại quá, lính mới, nói năng còn thiếu suy nghĩ.”
Cô cười xòa tỏ vẻ không để bụng: “Tìm được rồi ạ?”
Nghiêm Thông gật đầu: “Cả hai thi thể đều được chôn ở đây.” Nghiêm Thông thoáng ngập ngừng, nhìn Kiều Nhân bằng ánh mắt tò mò: “Có điều tôi có chút chuyện tò mò, sao cô đoán ra hung thu chôn thi thể nạn nhân ở đây?”
“Lúc xem tin tức, thấy nói rằng có hai thi thể vẫn chưa tìm được, lúc ấy em mới nghĩ ra.”
Một tay Kiều Nhân cầm dù, một tay khẽ vân vê gấu áo màu xám, bình tĩnh nói: “Trẻ nhỏ nhát gan, vốn chỉ là chôn trộm con vật nhỏ, bị bảo vệ bắt được nói một hai câu, thường sẽ quẳng ngay xẻng đi. Hôm ấy, em vốn không nghe thấy tiếng quát của người bảo vệ, lúc lại xem có chuyện gì, giọng tên đó cũng rất kiềm chế, cánh tay của hai đứa trẻ thì đã đỏ hồng. Phản ứng này… có phần kỳ lạ.”
Khi xem tin tức, liên tưởng đến khả năng thi thể được chôn gần con đường nhỏ ấy, Kiều Nhân đã sởn hết cả tóc gáy. Nếu không phải ngại Tiêu Dương đang rất bận rộn, cô đã gọi cho anh ngay lập tức, chẳng để bản thân thấy ghê rợn cả đêm như vậy.
“Không hổ là một luật sư có kinh nghiệm, năng lực quan sát không tầm thường đâu.” Nghe qua giải thích của cô, Nghiêm Thông nhất thời muốn khen ngợi, quay đầu tìm kiếm Tiêu Dương, cậu ta vẫn đang kiểm tra thi thể cách đó không xa.
Nghiêm Thông hắng giọng rồi nói: “Chờ kiểm chứng danh tính của hai thi thể này xong, vụ án sẽ sớm kết thúc. Những chuyện còn lại là phần việc của bên công tố, nếu mọi chuyện thuận lợi, rất có thể ngày mai lão Tiêu đã có thể về nhà rồi.”
Kiều Nhân hiểu câu nói đầy ý tứ này của Nghiêm Thông, đôi mắt rõ ràng đang cười, ngoài miệng vẫn làm bộ: “Các anh vất vả rồi, nên nghỉ ngơi một chút.”
Không ngờ cô vừa nói xong, sau lưng chợt có một giọng nói rất kinh ngạc: “Kiều Nhân?”
Cô quay đầu nhìn, Chu Thừa Trạch đang đứng cách chỗ họ chỉ chừng chục bước chân. Cậu ta đứng sau đám phóng viên và người đi đường đang vây lấy dải phân cách, trong tay là một chiếc ô lớn, quần kaki vàng nhạt và áo sơ mi xám, coi bộ rất chững chạc.
“Ơi?” Kiều Nhân không khỏi kinh ngạc, “Hôm nay cậu không đi làm à?”
Chu Thừa Trạch không trả lời, bước nhanh lại gần, nhìn cô khắp lượt từ trên xuống dưới, nôn nóng giữ cổ tay cô hỏi: “Em không sao chứ?”
Hỏi xong câu này, cậu ta lập tức nhìn sang Nghiêm Thông đáng đứng ngay cạnh đấy, cứ như sợ cô bị cảnh sát bắt vậy: “Xin hỏi, đã xảy ra chuyện gì?”
Lo lắng, nóng ruột lộ liễu như vậy, sao Nghiêm Thông có thể vờ như không thấy được chứ.
Anh ta nghiêm túc nhìn Chu Thừa Trạch, chỉ đáp chung chung: “Hỗ trợ điều tra.”
“Mình không sao.” Kiều Nhân nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay Chu Thừa Trạch, cậu ấy hơi ngẩn ra, Kiều Nhân đành hỏi lại một lần nữa: “Hôm nay cậu không đi làm à?”
“Trở về lấy vài thứ.” Chu Thừa Trạch lại một lần nữa nhìn Nghiêm Thông, “Cô ấy hiện giờ có thể đi rồi chứ?”
“À, điều này…” Nghiêm Thông nheo mắt, đưa tay xoa xoa chóp mũi, kéo dài giọng, cố nghĩ ra một câu trả lời có thể chấp nhận được. Tiếng lòng của anh ta là: kỳ thât, đi thì có thể, nhưng đi theo cậu… e là không ổn đâu.
May là đúng lúc Nghiêm Thông đang bí thì đột nhiên giọng nói không lạnh không nóng của Tiêu Dương đã gỡ bí thay: “Xin lỗi, tạm thời không đi được.”
Ba người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sau. Tiêu Dương chui qua dải phân cách đi tới, nhịp chân khoan thai, trạng thái hoàn toàn bình thường, đứng cạnh Nghiêm Thông tự nhiên như không, bắn ánh mắt về phía Chu Thừa Trạch, cho dù là vì chiều cao áp đảo hay là vì ngữ khí nghiêm trang, nó đều thể hiện một thái độ không cho phép nghi ngờ: “Cô ấy còn phải ở lại tiếp tục hỗ trợ điều tra.”
Khoan nói Chu Thừa Trạch, ngay cả Kiều Nhân cũng bị giật mình. Nghiêm Thông nhanh chóng phối hợp: “Khụ, tôi qua trao đổi với lão Bạch, chuyện ở đây giao cho cậu.” Nói xong xoay người đi luôn.
Chu Thừa Trạch cho rằng Kiều Nhân bị dính vào một vụ án nào đó, mở miệng chưa kịp hỏi thêm thì Kiều Nhân đã khẽ vỗ cánh tay cậu: “Không sao thật mà, vụ án này không liên quan tới mình, mình chỉ hỗ trợ điều tra chút thôi.” Kiều Nhân trấn an cậu ta theo thói quen, không quên nhắc nhở, “Không phải cậu còn phải đi làm sao? Đừng để bị trễ.”
Đã nói vậy rồi, Chu Thừa Trạch đành mím môi gật đầu, khẽ cau mày, không mấy yên lòng: “Vậy bao giờ em về thì nhắn tin cho anh.”
Kiều Nhân đồng ý, nhìn cậu ta đi khuất hẳn mới quay sang nhìn Tiêu Dương: “Còn chuyện gì cần em làm nữa?”
Tiêu Dương cụp mắt nhìn cô, đút tay vào túi quần: “Hôm em gặp Đồng Vệ là do đến chơi nhà bạn học cũ?”
“Vâng, chính là cậu vừa mới đi đấy.” Cô thấy khó hiểu nhưng vẫn nói thẳng nói thật, “Hôm ấy còn có Hoàng Linh và ba bạn học nữa.”
“Ừ.” Vấn đề chết yểu tại đây, Tiêu Dương khẽ gật đầu, “Giờ em có thể về nhà rồi.”
Kiều Nhân nhất thời sửng sốt, nhìn anh hai, ba giây, cuối cùng cũng hiểu ra, anh ấy mượn việc công làm việc tư để giữ cô lại, nhanh chóng đuổi Chu Thừa Trạch đi. Kiều Nhân nheo mắt, không thể nhịn cười, ánh mắt giảo hoạt: “Tiêu Dương…”
Anh tiện tay cầm một tệp báo cáo gõ lên trán cô, vờ như không thấy vẻ mặt tươi cười giảo hoạt của cô, nhẹ nhàng dặn dò: “Đi xe buýt nhé, tránh chuyện lại gặp phải tội phạm giết người nữa.”
Đưa tay đỡ xấp báo cáo kia, Kiều Nhân nhịn cười, nghĩ lại những chuyện kém may mắn mình gặp gần đây, quả thực cảm thấy nên ở nơi đông người thì an toàn hơn. Tuy hiểu như vậy nhưng cô vẫn giả đò làm bộ lo lắng: “Nếu gặp khủng bố thì sao?”
“Vậy thì sửa tính Mori () đi.” Tiêu Dương vẫn giữ vẻ mặt đơ đơ như cũ, nói xong lại quay người chui vào trong khu vực cách ly.
Kiều Nhân cười rung bần bật với câu trả lời của anh, suốt cả quãng đường chen lấn trong xe buýt vẫn cứ toe toét như vậy, móc di động, mở WeChat, up một status: “Có một kiểu đàn ông, gương mặt đơ đơ của người đó trong mắt bạn là một gương mặt hết sức điển trai, lời nói móc xoáy của người đó trong mắt bạn là lời lẽ đẹp như thiên đường. Quan trọng nhất là, cho dù người đó phong độ ngời ngời hay âu sầu rối rắm, mỗi giây mỗi phút, người đó đều khiến bạn thèm ứa nước miếng (ˉ﹃ˉ) ”
Hoàng Linh nhanh nhảu bình luận: “Cậu viết mấy câu mê trai như vậy trên WeChat, không sợ tiên nhân nhà cậu thấy à?”
Hiếm khi thấy Kiều Nhân thể hiện thái độ nước miếng giàn giụa một cách trắng trợn như vậy, Trần Mẫn Di lập tức gia nhập đội quân bà tám: “Cậu viết tếu táo thế này không sợ cấp dưới nhìn thấy à?”
Kiều Nhân vẫn đang chen lấn trên xe buýt, cầm di động, vui đến quên cả trời đất.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dương cuối cùng đã cơ bản hoàn thành các thủ tục cần thiết, vất vả bao lâu mới kiếm được một chút nghỉ ngơi này, anh mở WeChat, thông báo đầu tiên là Hoàng Linh cập nhật hai trạng thái.
“Nhìn màn hình mà phát cuồng!!!” Cái này viết từ sáng thứ Hai. Tối hôm đó, sau khi Tiêu Dương bình luận status của Hoàng Linh, cô ấy lập tức đăng tiếp dòng này. Tiêu Dương cảm thấy hơi cổ quái, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ tắt di động nghỉ ngơi, giờ mới đọc.
Dòng trạng thái thứ hai viết từ mười giờ trưa hôm qua: “Tôi chưa nói cho cô ấy biết anh ở trong vòng kết nối, cho nên anh có thể tự do…”
Tiêu Dương coi như đã hiểu ý của Hoàng Linh. Anh mở vòng kết nối, soát một lượt tin, nhanh chóng tìm được dòng trạng thái Kiều Nhân đăng từ sáng hôm trước. Mắt dán chặt vào cụm từ “thèm ứa nước miếng”, bống dưng nhớ lại dáng vẻ của Kiều Nhân nhìn mình như đang nhìn thấy thức ăn ngon, chỉ có thể thở dài, day trán, phần nào cảm thấy bất lực.
Dù sao đi nữa, Tiêu Dương cho rằng, hôm tới được nghỉ, nhất định phải làm một bữa ngon khao Kiều Nhân. Chung quy, nhờ manh mối cô ấy cung cấp, vụ án này mới có thể nhanh chóng kết thúc, không cần phải ngày đêm thẩm vấn gã Đồng Vệ ghê tởm đó nữa.
Giao hết mấy việc vặt vãnh còn lại cho Nghiêm Thông, Tiêu Dương lê người về nhà.
Lúc Tiêu Dương về đến nhà là khoảng bảy giờ sáng, đang định tra chìa khóa mở cửa thì nghe thấy tiếng cánh cửa nhà Kiều Nhân mở ngay sau lưng. Tiêu Dương quay đầu lại đúng lúc Kiều Nhân đang thò đầu ra nghiêng ngó, đôi mắt trăng lưỡi liềm cong cong nhìn anh: “Anh ăn sáng chưa?”
Đại khái đoán ra ý đồ của cô, Tiêu Dương nhét chìa khóa vào lại túi, quay hẳn người lại nhìn cô: “Vẫn chưa.”
“Đi ăn bát mì gà trước khi nghỉ ngơi nhé?” Cô vui vẻ đề nghị.
Tiêu Dương từ chối bình luận thêm.
Cho nên năm phút sau, Tiêu Dương đã ngồi trong nhà Kiều Nhân, bên bàn ăn, nhìn cô bưng một bát mì gà nóng hôi hổi ra. Nước cốt gà hầm qua đêm, chỉ tra thêm chút dầu, muối và nấm hương, trong vắt, thơm lừng, tấn công khứu giác của anh.
Kiều Nhân không múc quá đầy, chỉ có điều là cô ấy gần như chọn tất cả những miếng thịt mềm của một con gà cho hết vào bát của anh, còn thêm cả rau thơm, xà lách, bát mì này quả thực vô cùng thịnh soạn.
Tiêu Dương ăn sạch cả cái lẫn nước. Kiều Nhân chỉ uống một chén canh gà cho đỡ thèm mồm.
“Trở về tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi chứ?”
“Ừ.” Tiêu Dương nhặt chút rau còn sót lại ăn sạch sẽ.
“Ngày mai anh nghỉ nhỉ? Có kế hoạch gì chưa?” Kiều Nhân vừa hỏi vừa khua chân lắc qua lắc lại tập thể dục.
“Nghỉ ngơi.” Đáp án này của Tiêu Dương rất rõ ràng dù có hơi ngắn gọn quá.
“Anh ngủ no giấc đi, sau đấy chúng ta cùng nhau xem phim được không?” Trong đầu Kiều Nhân bắt đầu âm thầm tính toán các món ăn vặt trong khi xem phim, “Xem ở nhà, em có đĩa.”
Tiêu Dương không buồn ngẩng đầu, tiếp tục gắp rau: “Đĩa DVD à?”
Kiều Nhân giật mình: “Không phải đĩa lậu đâu!”
“Nói dối.” Tiêu Dương phủ định trực tiếp, “Dụng cụ gây án dưới tủ TV, kiểu đời cũ từ năm trước. Mặt khác, vỏ đĩa cũng là hàng nhái, các chứng cớ này đều nói lên rằng em mua đĩa lậu.”
Quả là chuẩn không cần chỉnh, Kiều Nhân đành phải đổi sang nịnh nọt: “Bắt đầu từ khi có luật cấm mua đĩa lậu em đã không mua nữa rồi, thật đấy. Khoan hồng cho em đi.”
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn cô, ăn nốt cọng xà lách cuối cùng, đặt đũa xuống gọn gàng, xong xuôi mới trả lời, chỉ đúng hai chữ: “Phê chuẩn.”
Chú giải:
() Mori: nhân vật thám tử trong hoạt hình “Thám tử lừng danh Conan”.